Những lính gác ở đây chủ yếu là cấp B trở xuống, đội ngũ của họ không có người dẫn đường đi cùng, thông thường phải đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới đến khu yên tĩnh để đặt lịch tiếp xúc.
Hai, ba đội nhỏ này vừa trở về từ nhiệm vụ, chưa kịp hẹn lịch tại phòng yên tĩnh, nên buộc phải ưu tiên xử lý vết thương trước.
Lúc này bất ngờ nhìn thấy Vưu Lị, chẳng khác nào dã thú đang đói khát ngửi thấy mùi thịt thơm.
Nhưng họ vẫn đang cố gắng, cố gắng khống chế. Những cánh tay đầy cơ bắp siết chặt, tràn ngập nhẫn nhịn.
Họ là lính gác, là chiến binh, cần có tố chất nghề nghiệp... nhưng vài người bị thương nặng, tinh thần đã rối loạn đến mức không chịu được nữa, bắt đầu thả ra tinh thần thể là những con mãnh thú, loài chim săn mồi, từng con từng con nhao nhao xuất hiện, như muốn lao đến trước mặt cô, lắc đầu nịnh nọt xin được vuốt ve.
Đồng tử Vưu Lị khẽ run, bước chân cũng không tự chủ lùi về sau nửa bước.
Mẹ ơi, hiệu ứng phim điện ảnh còn không chân thực đến vậy!
Không, mà trong thế giới này thì mấy thứ đó là hàng thật!
Ngay lúc đó, những lính gác còn giữ được lý trí, bị thương nhẹ hơn lập tức đứng dậy, đồng loạt thả ra tinh thần thể của mình để ngăn cản hành vi vượt giới hạn kia.
Các bác sĩ và y tá ở đây đều là người thường, họ không nhìn thấy tinh thần thể, chỉ mơ hồ cảm thấy không khí trong phòng như trở nên ngột ngạt, áp lực, hơi khó thở.
“Nóng quá, hệ thống lọc khí bị tắt à?”
Một cô y tá đang giúp cố định bệnh nhân trên cáng lẩm bẩm, ráng chịu đựng cảm giác dính dớp, không dám đưa tay lau mồ hôi túa ra ở thái dương.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vưu Lị hoàn toàn chết đứng tại chỗ.
Hành lang bệnh viện vốn rộng rãi giờ thành một mớ hỗn loạn gà bay chó sủa, đầy rẫy tinh thần thể lượn lờ, chẳng khác nào đang lạc vào một buổi livestream quy mô lớn của chương trình Thế giới động vật.
Cô nuốt nước bọt, nhận ra mình hình như đã làm chuyện ngu ngốc.
Lẽ ra cô nên đi thẳng bằng thang máy mới đúng. Biết đâu ở một góc nào đó cô không chú ý có biển người dẫn đường, xin không vào.
“Cô đang làm gì vậy?”
Ngay lúc cô đang cân não nghĩ xem nên chuồn nhanh luôn hay giả vờ khép nhẹ cửa rồi lặng lẽ rút lui, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
Vưu Lị giật mình, giống như một con mèo con dựng hết lông sau lưng, vội vã quay đầu lại.
“Đội, đội trưởng Sion!”
Cô không để ý rằng, ngay sau khi cô quay đầu, ngoài khung cửa kính của hành lang bệnh viện phía sau, chợt lướt qua một đôi cánh đen khổng lồ.
Che khuất cả bầu trời, chặn hết ánh sáng len vào.