Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 9: Gặp lính gác

Vưu Lị lắc đầu, đèn bàn y tế vẫn còn sáng, các phòng hai bên hành lang cũng có ánh đèn, có lẽ y tá đi làm việc khác rồi.

Cô cầm một tờ giấy nhớ trắng, để lại lời nhắn cho y tá, nói mình đã rời đi, còn tặng kèm mấy lời khen ngợi ngọt như mật, đặc biệt là về vụ đồ ăn khuya.

Nếu không phải bị quy định bắt buộc không được rời khỏi phòng bệnh, chắc chắn cô đã tự mình chuồn xuống căn-tin rồi, tuyệt đối không dám phiền đến y tá.

Vưu Lị ký tên “Vưu Lily” một cách mượt mà nơi chỗ ký tên, còn vẽ thêm hai trái tim nhỏ màu đỏ, sau đó theo bảng chỉ dẫn mà hướng về phía cầu thang.

Vừa đi được vài bước, bóng dáng cô gái nhỏ trong chiếc váy xòe mềm mại bất ngờ lén lút quay lại.

Nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy ai, Vưu Lị soạt một cái giật lại tờ giấy cảm ơn, nhét vào túi thuốc của mình rồi chuồn lẹ.

Lơ là mất rồi, viết đúng tên thì có ích gì, suýt nữa quên nét chữ cũng có thể bán đứng người ta! Tốt nhất để dành lần sau nhập viện rồi cảm ơn trực tiếp luôn.

Xuống đến tầng tiếp theo, không khí rõ ràng khác hẳn, căng thẳng, nóng nảy.

So với tầng trên mang đầy cảm giác công nghệ lạnh lẽo, tầng này mới thực sự giống một khu bệnh viện.

Nhân viên y tế đẩy cáng chạy vội vàng qua hành lang, hai bên dãy ghế chờ còn có rất nhiều lính gác bị thương nặng đang chờ xử lý.

Trong không khí lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt với hơi thở nồng nặc đầy testosterone của phái mạnh, ập đến không thể kháng cự.

Gần như ngay khoảnh khắc Vưu Lị đẩy cửa an toàn ló đầu ra nhìn, tất cả các lính gác đang ngồi chờ đều quay đầu lại.

Vưu Lị nghẹn thở, theo phản xạ mà khẽ nín mũi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho nhẹ nhàng, ổn định.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một câu chuyện cổ tích đen tối, chú thỏ trắng ngây thơ bước nhầm vào khu rừng cấm.

Cô mở cửa rất nhẹ mà, sao tất cả đều nhìn cô chằm chằm thế này...

Những lính gác kia, chiến phục trên người phần lớn đều đã rách bươm, không che nổi cơ thể cường tráng gọn gàng. Có người thậm chí còn trần trụi nửa thân trên, cơ bụng rắn chắc nổi rõ, trên đó còn vết thương sâu đến mức thấy xương, mới chỉ được tiêm thuốc giảm đau tạm thời, máu đỏ tươi nhỏ giọt, thấm vào làn da rám nắng.

Sau khi rút khỏi trạng thái chiến đấu, cơn đau trong môi trường an toàn càng trở nên dữ dội. Họ không giấu nổi cảm xúc bức bối, ánh mắt gắt gao dán chặt vào Vưu Lị.

Là ánh nhìn đầy khát khao bị đè nén, muốn kìm nén nhưng vẫn không ngừng sinh ra khao khát.

Họ đang khao khát sự xoa dịu từ một người dẫn đường.