Tiểu Thư Cứng Đầu Rất Thích Dính Người

Chương 2

Rời khỏi công ty, cô đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Mở cửa xe, thắt dây an toàn, xoay nhẹ chìa khóa trong tay trước khi cắm vào ổ khóa.

Tay cầm vô lăng, ánh mắt cô thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, kiểm tra hình ảnh xung quanh từ camera lùi. Xác nhận không có chướng ngại vật, cô nhẹ nhàng đạp ga, xoay tay lái và rời đi.

Xe chạy chậm rãi trên đường. Tới một ngã tư, đèn đỏ bật sáng Nguyệt Ý chống khuỷu tay trái lên cửa kính đóng kín, ngón tay phải gõ nhịp trên vô lăng, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm.

“Lâu như vậy rồi mà vẫn không nhớ đường, đúng là không đáng mặt.” Cô tự cười nhạo bản thân, ánh mắt thoáng nhìn qua bản đồ xe, trên đó chấm đỏ nhỏ không ngừng nhấp nháy.

“Bíp.” Đèn chuyển xanh, tiếng còi từ xe sau kéo Nguyệt Ý về thực tại.

Cô khởi động xe một lần nữa.

Khi đến nơi, Nguyệt Ý trả lời một tin nhắn từ Ngôn Niệm Y rồi đặt điện thoại xuống.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, cô tựa vào ghế da màu đen xoa bóp hai vai mệt mỏi. Suốt một thời gian dài giữ cùng một tư thế khiến cơ thể cô không thoải mái.

Ngoảnh đầu nhìn, bốn chữ lớn “Trung học Việt Lam” treo trên cột đá trước cổng trường.

Ở màn hình trung tâm cột, danh sách thành tích của kỳ thi tốt nghiệp năm trước không ngừng lướt qua. Hai cái tên đầu bảng lần lượt thuộc về hai gia đình lớn là nhà Ôn và nhà Chu.

Cô thu lại ánh mắt hờ hững. Tính giờ, cũng sắp tan học rồi. Đang suy nghĩ, ghế phụ bên cạnh bị mở ra.

“Chị.” Nguyệt Bạch không khách sáo ngồi vào, thắt dây an toàn và vứt túi xách ra ghế sau: “Đi thôi.”

“Được nghỉ mấy ngày?” Nguyệt Ý vừa lái xe vừa hỏi.

“Ba ngày.” Cô em gái mở tủ lạnh nhỏ trên xe, lấy một chai nước và uống ừng ực: “Bọn học sinh học văn hóa chỉ được nghỉ một ngày thôi.”

Nguyệt Ý mỉm cười, rút một tờ giấy đưa qua: “Cũng ổn mà.”

Cô bé này từ nhỏ đã khiến cô yên tâm, chuyện học hành chưa bao giờ là điều cô phải lo lắng. Với cô, chỉ cần em gái cố gắng hết sức là đủ, mọi chuyện còn lại cô sẽ gánh vác.

“Ba ngày này định làm gì?” Nguyệt Ý đưa tay muốn xoa đầu cô em nhưng bị lảng tránh.

Hiểu rằng Nguyệt Bạch không thích bị người khác chạm vào đầu, cô cũng không ép mà thu tay lại.

“Mai với mốt đến nhà chị Chu học thêm, ngày cuối thì ngủ.” Nguyệt Bạch trả lời ngắn gọn.

“Ừm.” Nguyệt Ý gật đầu.

Xe vừa dừng hẳn, Nguyệt Bạch mở cửa xe, quay lại làm mặt xấu rồi nhanh chân chạy đi, bỏ lại câu nói chưa kịp phai trong không khí: “Đi đây, chị già.”

“Con bé này...” Nguyệt Ý lắc đầu cười, thả lỏng cơ thể.

Trở về công ty, điện thoại đặt bên cạnh cô bỗng sáng màn hình. Ánh mắt thoáng nhìn qua, cô xác nhận xung quanh không nguy hiểm rồi với tay cầm lên.

[Chị ơi, em đặt phòng xong rồi, chị có đến không?] Tin nhắn từ Ngôn Niệm Y.

Đính kèm phía sau là một địa chỉ.

Nguyệt Ý gõ trả lời: [Em vừa về nước, ở nhà dành thời gian với gia đình đi.]

[Chỉ có hai chị em mình thôi.] Tin nhắn tiếp theo của Ngôn Niệm Y hiện ra.

Lo lắng đối phương hiểu nhầm, cô lập tức gửi thêm một dòng: [Mọi người trong nhà đều bận, giờ chỉ còn mình em. Chị có thể qua đây ăn với em một bữa không?]

Nguyệt Ý hơi ngạc nhiên khi đọc tin đầu tiên, nhưng đến tin thứ hai, cô trầm ngâm một lúc rồi nhấn nút ghi âm, gửi một đoạn thoại ngắn: “Chị qua bây giờ.”

Căn phòng riêng tại nhà hàng.

Ngôn Niệm Y bật đi bật lại đoạn ghi âm, cổ họng khẽ chuyển động. Ngón tay mảnh mai của cô ấn chặt lên lớp lót bàn, tạo thành vài dấu lõm.

Ánh mắt cô dần tối lại, rồi nhanh chóng buông tay. Lớp lót từ từ phục hồi nguyên dạng.

Cô lại một lần nữa mở đoạn ghi âm, hít thở đều hơn, giọng nói khẽ thì thầm theo: “Chị ơi...”

“Phù~” Cô thở ra, giữ nút ghi âm dài rồi lưu lại.

Cô liếʍ nhẹ đôi môi, cố kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

Chẳng bao lâu, tiếng giày cao gót ngoài hành lang vang lên đều đặn, tựa như từng nhịp gõ mạnh vào cột sống cô.

Ngôn Niệm Y đứng bật dậy, vội vã kéo ghế ra.

Cánh cửa phòng được đẩy mở.

Bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ dừng lại trước cửa, ánh sáng trắng từ đèn trên trần chiếu xuống làm tôn lên vẻ thanh thoát, mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài.

Cô yên lặng nhìn người trong phòng.

Tay Ngôn Niệm Y run lên, cô giấu ra sau lưng cố gắng siết chặt bàn tay để ổn định cảm xúc.

“Niệm Y, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ cong môi, nở một nụ cười.

Ngôn Niệm Y cúi đầu tránh né, giọng khàn khàn: “Chị.”

Nguyệt Ý khẽ gật đầu, bước vào ngồi bên cạnh cô.

Trên bàn bày sẵn đủ món, toàn một màu đỏ rực.

“Đã gần hai tháng rồi nhỉ.” Nguyệt Ý vừa nói vừa tính thời gian.

“53 ngày.” Ngôn Niệm Y khẽ đáp.

“53 ngày? Em nhớ rõ thế.” Giọng cô trầm ấm.

“Vâng.” Ngôn Niệm Y gật đầu.

Làm sao mà không nhớ, mỗi ngày cô đều là đếm từng giờ mà qua.