Bên trong sân bay, Ngôn Niệm Y tay phải kéo vali, tay trái cầm cốc cà phê vừa mua, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Cô nhàn nhã tựa vào tay kéo vali, chờ người đến đón. Nghĩ đến sắp được gặp người kia, tâm trạng u ám của cô liền trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không thèm nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, tiện tay bắt máy: “Alo.”
“Chờ thêm hai phút nữa, đừng chạy lung tung.”
“Ừm.” Ngôn Niệm Y hờ hững đáp.
Cuộc gọi kết thúc, cô bỏ điện thoại vào túi, cúi đầu uống một ngụm cà phê lớn.
Vài phút sau, vali bị người khác lấy đi, một chiếc áo khoác mỏng được khoác lên vai cô, kèm theo một giọng nói cằn nhằn không ngừng: “Thành phố này mấy ngày nay trời lạnh, em chỉ mặc mỗi áo ngắn tay, không thấy lạnh à?”
Ngôn Niệm Y như không nghe thấy, ánh mắt lướt qua người đàn ông trước mặt nhìn về phía sau, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ. Cô chớp mắt, vẫn không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm.
Ngôn Tần thấy vậy, lập tức hiểu ý đồ của cô, bất lực đẩy vali tiến lên: “Đừng tìm nữa, chỉ mình anh đến đón em thôi.”
Tay Ngôn Niệm Y siết chặt cốc cà phê, giây tiếp theo, chiếc cốc vẽ một đường vòng cung hoàn hảo rồi rơi vào thùng rác bên cạnh, nắp và thân cốc tách ra, để lại vài giọt cà phê nâu loang lổ.
“Em đã nói với chị giờ máy bay hạ cánh.” Ngôn Niệm Y lẩm bẩm, đứng yên không nhúc nhích, dù lớp trang điểm tinh tế vẫn không thể che đi nét thất vọng trên gương mặt.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, rút điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện giữa cô và người ấy. Trên màn hình trống rỗng, chỉ có duy nhất một tin nhắn cô gửi vài giờ trước.
[Chị, em sẽ đến sân bay lúc 4 giờ 30 chiều.]
Vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy phản hồi. Thân thể Ngôn Niệm Y dần thả lỏng, cô mím môi, im lặng bước ra ngoài sân bay.
Dù là cuối tháng tư đầu tháng năm, thời tiết ở thành phố này dù có lạnh cũng không đến mức rét buốt. Chiếc áo khoác trên vai cô bị giật xuống, ném lại vào tay Ngôn Tần.
“Người ta không đến, em giận anh làm gì?” Ngôn Tần lắc đầu ngán ngẩm, gấp áo gọn gàng rồi đặt lên vali, nhìn cô em gái được cưng chiều từ nhỏ, trong lòng không khỏi thở dài.
Bỗng, chiếc điện thoại trong túi cô rung lên một tiếng “đinh đoong.”
Như có giác quan thứ sáu, Ngôn Niệm Y nhanh chóng mở khóa, và điều cô thấy là một tin nhắn từ người mà cô mong ngóng suốt nhiều ngày qua.
[Được rồi.] Chỉ một câu trả lời đơn giản.
[Chị đang ở đâu vậy?] Ngôn Niệm Y đứng sững lại, khẽ cắn môi, gửi một tin nhắn khác.
Cô nhíu mày, chờ đợi câu trả lời.
Lần này, tin nhắn phản hồi đến rất nhanh: [Chị đang đưa em gái về nhà, con bé được nghỉ lễ 1/5.]
Em gái? Ngôn Niệm Y lục lại trí nhớ.
Chính là cô em gái được Nguyệt Ý bảo vệ rất kỹ, đến mức ngay cả cô cũng không biết trông ra sao, tên gì.
Tâm trạng bực bội lập tức tan biến khi tin nhắn tiếp theo xuất hiện, Ngôn Niệm Y mỉm cười, gõ vài chữ: [Chị ơi, chờ em về rồi em sẽ đến tìm chị được không?]
[Được.]
Ngôn Niệm Y ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dòng tin chỉ vỏn vẹn một chữ, nhưng khóe môi không kìm được mà nở một nụ cười mãn nguyện.
Thậm chí, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngôn Tần nhìn cô em gái đang hớn hở chỉ vì vài tin nhắn từ Nguyệt Ý, không khỏi lắc đầu ngán ngẩm: “Nói thật, với địa vị nhà họ Ngôn, em muốn gì mà chẳng có. Sao cứ nhất quyết bám lấy người phụ nữ ấy? Từng này năm rồi, anh chẳng nhìn ra cô ta có gì tốt cả.”
Nghĩ đến cảnh em gái mình luôn đối xử tốt với Nguyệt Ý nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt, giọng anh càng trở nên gay gắt: “Cô ta có điểm nào đáng để em làm vậy không?”
Nghe giọng điệu chê bai của Ngôn Tần, nụ cười trên môi Ngôn Niệm Y dần tắt. Cô dừng bước, lạnh lùng nhìn anh trai mình, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Anh à, nếu anh còn nói xấu chị ấy, em sẽ giận thật đấy.”
Ngôn Tần há miệng định nói, nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ có thể bất lực ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Trước bàn làm việc bằng gỗ đen tuyền, bàn tay cầm bút của Nguyệt Ý khẽ run lên. Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, ngón tay trượt nhẹ trên thân bút trơn nhẵn.
“Cạch.” Tiếng bút cài nắp vang lên, Nguyệt Ý đặt bút xuống với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh và nhấn sáng màn hình.
Hàng loạt tin nhắn nhảy ra trên màn hình.
Cô không chút biểu cảm lướt qua từng tin một. Khi ánh mắt dừng lại ở một dòng tin nhắn quen thuộc, đường nét khuôn mặt vốn sắc lạnh của cô bỗng chốc mềm mại hơn.
Mở ngăn kéo, cô lấy một chùm chìa khóa bỏ vào túi áo vest, chỉnh lại cổ tay áo sơ mi rồi đứng dậy.
“Nguyệt tổng.” Những lời chào hỏi của nhân viên vang lên không ngớt.
“Ừm.” Nguyệt Ý chỉ khẽ đáp lại.