Nếu không phải vì vừa mới ra nước ngoài không thể trở về ngay, chắc chắn cô đã đặt vé máy bay trở về ngay ngày hôm sau.
“Lần này về, em định ở lại bao lâu?” Nguyệt Ý cầm chiếc ly trên tay, bên trong đổ đầy nước trái cây.
“Không đi nữa.” Ngôn Niệm Y cắn chặt môi: “Ở nước ngoài không quen.”
Nguyệt Ý hơi ngạc nhiên, khẽ nhướn mày nhưng cũng không hỏi thêm.
Chuyện nhà họ Ngôn, cô không có lý do cũng chẳng có tư cách để xen vào.
Đôi đũa công cộng lướt qua ánh nhìn của cô, mang theo một miếng thức ăn bỏ vào bát. Nguyệt Ý theo phản xạ đưa tay lên cản lại.
“Chị ơi...” Bàn tay của Ngôn Niệm Y lúng túng dừng giữa không trung, trông đầy vẻ tủi thân.
Nhận ra hành động của mình có phần quá trớn, Nguyệt Ý bèn đẩy bát của mình lại gần phía người kia.
“Sao em không ăn gì cả?” Cô nghi hoặc khi thấy người bên cạnh ngoài việc gắp đồ ăn cho cô thì vẫn chưa hề động đũa.
Ngôn Niệm Y thất thần nhìn nghiêng khuôn mặt của Nguyệt Ý. Khi nghe câu hỏi, cô theo phản xạ trả lời: “Em muốn nhìn chị thêm một lúc.”
Nguyệt Ý khẽ run tay khi cầm đũa, một vệt dầu nhỏ từ đầu đũa rơi xuống bàn. Cô hơi đứng dậy với tay lấy hộp khăn giấy không xa, rút một tờ và cẩn thận lau sạch vệt dầu.
“Em vừa nói gì vậy?” Cô vừa ném tờ khăn giấy vào thùng rác vừa hỏi.
“Không có gì cả.” Ngôn Niệm Y gắp một miếng rau bỏ vào bát mình, rồi như che giấu điều gì đó nên cô uống một ngụm nước trái cây.
Nguyệt Ý chỉ khẽ ừ một tiếng, cô không cảm thấy câu nói của Ngôn Niệm Y có gì đáng bận tâm.
Từ lần đầu tiên gặp Ngôn Niệm Y năm năm trước, cô gái ấy đã luôn thích tìm đến cô. Lâu dần, dáng vẻ ngây thơ, trong sáng của cô gái này khiến Nguyệt Ý không còn giữ khoảng cách như ban đầu.
Cô cũng quen với việc đôi lúc Ngôn Niệm Y buột miệng nói những lời không đúng mực, nên chẳng để trong lòng.
Quan trọng nhất là, Ngôn Niệm Y - cô gái duy nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Ngôn vốn được yêu chiều hết mực, chẳng có lý do gì phải tìm kiếm thêm gì từ cô.
Cô cúi đầu, tập trung vào việc thưởng thức món ăn.
Sau một ngày bận rộn với công việc, bữa trưa chỉ giải quyết qua loa, giờ đây bụng cô đã bắt đầu kêu đói.
“Chị ơi, món thịt bò nấu cay này là món chị thích, chị thử đi.” Ngôn Niệm Y dùng đôi đũa chung gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Nguyệt Ý.
“Được.” Nguyệt Ý nhận lấy lòng tốt của cô gái: “Ở nước ngoài có chuyện gì sao?”
Ngôn Niệm Y đặt đũa xuống, lau tay, sau đó đeo đôi găng tay dùng một lần lấy từ hộp giấy bên cạnh: “Sao chị lại hỏi vậy?”
“Hai tháng trước, em nói với chị là ra nước ngoài để giúp mở rộng hoạt động kinh doanh của nhà họ Ngôn. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, chắc là chưa đủ hoàn thành, đúng không?” Nguyệt Ý vừa nuốt thức ăn trong miệng vừa nói.
“Ừm.” Ngôn Niệm Y không vội vàng, cô đứng lên, kéo cả đĩa tôm hùm đỏ au về phía mình. Cô cẩn thận chọn một con, từ tốn bóc lớp vỏ, gỡ đi chỉ đen.
Nguyệt Ý thích ăn tôm hùm. Nhưng vào mùa này, thịt tôm lại không được tươi.
Cô đặt miếng tôm đã bóc sạch vào đĩa nhỏ trước mặt Nguyệt Ý.
“Em nhớ chị.” Ngôn Niệm Y nói nửa đùa nửa thật.
Cô tiếp tục bóc tôm, từng miếng một đặt vào đĩa, để người bên cạnh dễ dàng thưởng thức.
“Lớn rồi mà sao vẫn không nghiêm túc chút nào thế này?” Nguyệt Ý mỉm cười, lắc đầu.
“Em nói thật thì chị không tin, chẳng lẽ phải bịa chuyện để lừa chị sao?” Tay Ngôn Niệm Y thoăn thoắt hơn, vỏ tôm chất đống trước mặt cô.
Ánh mắt cô lơ đãng nhìn đống vỏ tôm, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ở nước ngoài ăn uống không quen, nên em về thôi.”
Nguyệt Ý gật gù đồng tình: “Trước đây chị đi công tác nước ngoài cũng vậy, đúng là khó mà quen được món ăn bên đó.”
“Chị ăn nhiều một chút đi, món tôm hùm này em đặc biệt gọi cho chị mà.” Ngôn Niệm Y không muốn tiếp tục chủ đề đó, cô khẽ mím môi, ánh mắt liếc qua người phụ nữ ngồi cạnh với dáng vẻ tao nhã. Cô dùng mu bàn tay đẩy lại gọng kính đang trượt xuống.
Nguyệt Ý ăn không nhiều, chỉ một bát cơm là đã thấy no. Nhìn đống thịt tôm gần như chất thành núi trước mặt, cô bật cười, đặt tay lên tay Ngôn Niệm Y đang tiếp tục bóc tôm: “Đủ rồi, đừng bóc nữa.”
“Còn không nhiều, bóc nốt đi.” Ngôn Niệm Y vẫn kiên quyết.
Khi bóc xong con tôm cuối cùng, cô tháo găng tay dùng một lần, tiện tay rút hai tờ khăn ướt để lau sạch những ngón tay còn hơi dính dầu.
Mặc dù đã đeo găng, nhưng cô vẫn cảm thấy như thể dầu mỡ đã len lỏi vào kẽ tay.
“Chị ăn nhiều một chút nhé.” Trên khuôn mặt trẻ trung của Ngôn Niệm Y là một nụ cười rạng rỡ.
Nguyệt Ý nhìn Ngôn Niệm Y, cô gái này trong mắt cô vẫn còn là một đứa trẻ không hiểu sự đời khẽ cong khóe môi: “Em cũng ăn đi.”
“Không thể để chị bóc tôm mà em chẳng ăn được miếng nào chứ.” Nguyệt Ý mỉm cười, gắp một miếng tôm định đặt vào bát của Ngôn Niệm Y.