Minh thức dậy trong ánh sáng yếu ớt của buổi sớm. Đôi mắt anh trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tiếng quạt trần quay lạch cạch như tiếng đồng hồ đếm ngược từng giây của cuộc đời anh. Cơ thể anh dường như nặng trĩu hơn so với ngày hôm qua, không phải vì mệt mỏi thể xác mà là vì gánh nặng của tâm hồn.
Anh nghiêng người, kéo tấm rèm cửa sổ, để ánh sáng ùa vào. Ánh nắng chiếu thẳng lên gương mặt xanh xao của anh, làm nổi bật những quầng thâm dưới mắt. Minh đã không ngủ ngon từ nhiều tháng nay. Giấc ngủ của anh bị những cơn ác mộng chen ngang – những ký ức về tai nạn, những giấc mơ về đôi chân còn nguyên vẹn, và nỗi đau hiện hữu khi tỉnh dậy, nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
Kéo mình đến gần cửa sổ, Minh nhìn xuống con phố quen thuộc. Cảnh vật vẫn như hôm qua, như mọi ngày – người qua lại, xe cộ nối đuôi nhau, tiếng còi xe rít lên trong không khí buổi sáng ồn ào. Nhưng hôm nay, ánh mắt của Minh không dừng lại ở đám đông. Anh chú ý đến một thanh niên trẻ đang ngồi bên vệ đường, cầm chiếc đàn guitar cũ mèm, miệng hát một bài hát không rõ giai điệu.
Chàng trai đó có dáng vẻ bụi bặm, quần áo sờn rách, nhưng khuôn mặt lại ánh lên một sự thoải mái lạ kỳ. Anh ta dường như chẳng bận tâm đến việc có ai lắng nghe mình hay không, cứ thế chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Minh nhìn chăm chú, lòng dấy lên một cảm giác khó tả. "Cậu ta có vẻ nghèo khổ, thậm chí không có lấy một chỗ ở đàng hoàng, nhưng ít nhất cậu ấy còn tự do. Còn mình? Ngay cả bước đi vài bước ra ngoài cũng là điều xa xỉ."
---
Buổi sáng trôi qua, Minh ngồi bất động bên cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo chàng trai kia. Anh thấy người qua đường đôi khi dừng lại, có người quăng vài đồng xu vào chiếc mũ đặt trên mặt đất, có người chỉ liếc nhìn rồi đi tiếp, như thể chàng trai kia chỉ là một phần trong phong cảnh của phố phường.
"Thế giới này thật kỳ lạ." Minh nghĩ. "Mỗi người đều chìm đắm trong cuộc sống của riêng họ, chẳng ai thực sự quan tâm đến ai. Ngay cả tôi, ngồi đây mỗi ngày, cũng chẳng khác gì một cái bóng."
Những suy nghĩ ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Minh, từng chút từng chút một. Anh không thể nhớ rõ lần cuối cùng có ai thực sự nhìn vào mắt mình là khi nào. Ngay cả những người thân cũng chỉ nhìn anh với ánh mắt ái ngại hoặc thương hại, như thể anh là một gánh nặng không ai muốn thừa nhận.
---
Buổi trưa, ánh nắng gắt hơn, hắt vào căn phòng khiến nó trở nên ngột ngạt. Minh cố gắng lùi xe lăn ra khỏi ánh sáng gay gắt, nhưng ánh nắng lại gợi lên một ký ức khác trong anh – ký ức về lần cuối cùng anh được đứng dưới mặt trời, cảm nhận ánh sáng len lỏi qua những tán cây trên đầu. Đó là trước tai nạn, một buổi chiều anh cùng bạn bè đạp xe trên con đường làng đầy hoa dại.
Ký ức ấy như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Minh. Anh nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan hình ảnh đó, nhưng nó cứ trở lại, rõ ràng đến mức anh có thể nghe thấy cả tiếng cười giòn tan của mình trong quá khứ. Bây giờ, tất cả những gì anh có chỉ là một căn phòng bốn bức tường, một chiếc xe lăn, và một khung cửa sổ để nhìn ra thế giới mà anh không bao giờ chạm tới được.
"Mình đã từng sống." Minh thầm nghĩ. "Nhưng giờ, mình chỉ tồn tại."
---
Đến xế chiều, một cơn mưa nhẹ bất ngờ đổ xuống, cuốn trôi cái nóng oi bức. Minh nhìn ra ngoài, thấy dòng người vội vã trú mưa dưới mái hiên. Một người phụ nữ ôm chặt con nhỏ, che chắn nó bằng chiếc áo khoác của mình. Một cặp đôi trẻ tuổi chạy băng qua đường, cả hai đều ướt sũng nhưng vẫn cười nói vui vẻ.
Minh cảm thấy một nỗi đau dâng lên trong lòng. Những khoảnh khắc đơn giản như trú mưa hay chạy dưới cơn mưa, thứ mà trước đây anh từng coi là hiển nhiên, giờ đây lại trở thành một giấc mơ không thể với tới. Anh nhớ lần cuối cùng anh đứng dưới mưa, khi nước mưa trượt dài trên khuôn mặt anh, mát lạnh và tinh khiết.
Nhưng bây giờ, dù chỉ là cảm giác của những giọt mưa trên làn da, anh cũng không còn được trải nghiệm nữa. Mưa trở thành một thứ quá xa xôi, nằm ngoài tầm với của anh.
---
Tối đến, khi mưa đã ngớt và ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, Minh vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài. Những bóng người mờ nhạt đi trong ánh đèn vàng nhạt, và phố phường dần trở nên yên tĩnh hơn. Nhưng trong lòng Minh, sự hỗn loạn vẫn không ngừng sục sôi.
Anh tự hỏi, liệu có ai đó ngoài kia từng nghĩ đến những người như anh – những người bị giam cầm trong chính cơ thể của mình, những người không còn khả năng tự bước đi trên con đường của riêng họ. Liệu có ai từng dừng lại, nhìn vào cửa sổ của anh và nhận ra sự tồn tại của một con người đang tan biến trong bóng tối?
"Họ có thể sống, còn mình chỉ là một kẻ đứng ngoài nhìn vào. Mình không còn là một phần của thế giới này nữa."
Minh cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn xuống đôi chân tê liệt của mình. Anh không khóc, không còn nước mắt để khóc. Nỗi đau đã vượt qua ngưỡng có thể diễn đạt bằng nước mắt.
Cơn gió đêm luồn qua khe cửa, mang theo sự lạnh lẽo. Minh siết chặt tay vào khung cửa sổ, cảm giác lạnh buốt từ kim loại như hòa cùng với sự trống rỗng trong lòng anh. "Liệu mình còn sống được bao lâu nữa? Và liệu điều đó có ý nghĩa gì không?"
Đêm lại bao trùm, và Minh vẫn ngồi đó, một mình, trong căn phòng tĩnh lặng, bên khung cửa sổ, nhìn vào thế giới mà anh không bao giờ còn có thể bước vào nữa.