Minh tỉnh dậy trong một buổi sáng âm u, trời chẳng có lấy một tia nắng. Ánh sáng nhợt nhạt từ ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng, khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo và u ám. Anh cảm thấy ngực mình như bị đè nặng, từng hơi thở đều mang theo sự mỏi mệt. Đêm qua, những cơn ác mộng vẫn đeo bám, đưa anh trở về ký ức tai nạn khủng khϊếp đó – tiếng va chạm chát chúa, cơ thể anh bị ném xuống mặt đất lạnh lẽo, và cảm giác đôi chân không còn thuộc về mình nữa.
Minh chậm rãi xoay người trên giường, bàn tay run rẩy cố nắm lấy thành giường để đẩy mình ngồi dậy. Mỗi cử động đều như một sự tra tấn. "Mình vẫn còn sống, nhưng liệu có đáng không?" Anh cay đắng nghĩ.
---
Lăn xe đến bên cửa sổ, Minh kéo rèm, để ánh sáng mờ nhạt bao trùm lên cơ thể gầy gò của mình. Dưới phố, mọi người vẫn hối hả qua lại, như thể không hề có một ngày nào dừng lại vì đau khổ. Minh nhìn thấy một người đàn ông trung niên, vai vác chiếc bao tải lớn, bước đi chậm rãi nhưng đầy sức mạnh. Người đàn ông đó cúi đầu, lau mồ hôi trên trán rồi lại tiếp tục đi, chẳng hề than vãn.
"Ông ta mệt, nhưng ít ra ông ấy còn có đôi chân để bước đi. Còn mình, ngay cả việc đứng lên cũng là một điều xa xỉ." Minh nghĩ, sự ghen tị dâng lên trong lòng như một ngọn lửa đốt cháy từng mảnh cảm xúc.
Ngay lúc đó, một nhóm trẻ con chạy vụt qua, tiếng cười của chúng vang lên trong không gian. Chúng đuổi nhau, nhảy qua những vũng nước còn sót lại từ cơn mưa hôm trước. Minh cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Anh nhớ lại những ngày mình còn là một đứa trẻ, cũng từng chạy nhảy, từng cười đùa như thế. Nhưng giờ đây, tất cả những ký ức ấy chỉ còn lại trong tâm trí, không bao giờ có thể lặp lại nữa.
"Nếu như ngày đó mình không lao ra đường... Nếu như mình cẩn thận hơn..." Những suy nghĩ ấy lại quay về, như một con dao sắc bén cứa vào lòng anh. Minh nhắm chặt mắt, nhưng dòng ký ức vẫn ùa về như thác lũ, nhấn chìm anh trong nỗi đau không lối thoát.
---
Buổi trưa, khi ánh sáng yếu ớt nhất, Minh vẫn ngồi bất động bên cửa sổ. Cơn đói làm dạ dày anh quặn lên, nhưng anh chẳng buồn bận tâm. Đói cũng chẳng khác gì đau – tất cả đều là những cảm giác nhạt nhẽo mà anh đã quen.
Dưới đường, một người phụ nữ lớn tuổi đang cố đẩy chiếc xe bán hàng nặng nề qua đoạn đường gồ ghề. Đôi vai bà run rẩy, nhưng bà vẫn kiên trì đẩy đi, từng bước chậm chạp mà vững vàng. Một người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua, giúp bà đẩy xe một đoạn. Bà quay lại, nở nụ cười biết ơn, và người đàn ông đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ rồi đi tiếp.
Minh nhìn cảnh tượng ấy, lòng dậy lên một cảm giác vừa đau đớn vừa chua xót. "Thế giới này có sự giúp đỡ, có sự chia sẻ. Nhưng tất cả đều không dành cho mình. Ai có thể giúp một kẻ vô dụng như mình đây?" Anh cay đắng cười nhạt, đôi mắt trống rỗng như thể anh đã mất hết khả năng cảm nhận niềm vui.
---
Đến chiều, khi ánh sáng bắt đầu nhạt dần, Minh nghe thấy tiếng trẻ em bên ngoài vọng vào. Một đám trẻ tụ tập ngay dưới nhà, bày ra một trò chơi nho nhỏ. Một đứa bé gái cầm một chiếc diều, cố gắng thả nó lên cao, nhưng gió không đủ mạnh, khiến chiếc diều cứ rơi xuống đất. Những đứa trẻ khác cười lớn, rồi lại chạy đến giúp cô bé.
Minh nhìn cảnh đó, lòng dâng lên một nỗi đau tột cùng. "Chúng có cả một cuộc đời phía trước. Còn mình? Mình đã mất hết rồi." Anh quay đi, không thể chịu nổi hình ảnh những đứa trẻ cười đùa, như những lời nhắc nhở về sự bất lực của anh.
Anh tự hỏi liệu có ai trong đám đông kia từng nghĩ đến việc mất đi thứ gì đó quý giá nhất. Liệu có ai từng tưởng tượng rằng một ngày, họ sẽ không thể bước đi nữa, không thể tự mình làm bất cứ điều gì. Minh cười cay đắng. "Không, họ không bao giờ nghĩ đến. Chỉ có những người như mình, đã mất đi tất cả, mới hiểu được sự trống rỗng này."
---
Khi màn đêm buông xuống, căn phòng của Minh chìm trong bóng tối. Anh không bật đèn, không muốn đối diện với chính mình. Sự im lặng bao trùm lấy anh, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề và tiếng đập nhè nhẹ của trái tim.
Minh cúi đầu, nhìn xuống đôi chân vô dụng của mình. Anh cảm thấy như chúng không còn thuộc về cơ thể mình nữa. Mỗi ngày, sự hiện diện của chúng chỉ nhắc nhở anh về nỗi đau, về những gì anh đã mất. "Mình chẳng khác gì một cơ thể đã chết, chỉ là vẫn còn thở."
Anh giơ tay lên, nhìn đôi bàn tay gầy guộc, những ngón tay run rẩy trong ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. "Ngay cả đôi tay này, cũng chẳng làm được gì." Anh thì thầm, giọng nói khàn đặc như tiếng gió rít qua khe cửa.
Đêm đó, Minh không ngủ. Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thế giới mà anh từng thuộc về, giờ đây trở nên xa vời và lạnh lẽo. Anh không khóc, bởi nước mắt cũng không còn ý nghĩa gì. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự đau đớn, sâu tận cùng, nhấn chìm anh trong bóng tối vô tận.