Thế Giới Bên Cửa Sổ Của Chàng Trai Khuyết Tật

Chương 2: Cửa sổ - Thế giới xa vời

Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, soi rõ từng vệt bụi lơ lửng trong không khí. Minh thức dậy từ giấc ngủ chẳng sâu, đôi mắt trống rỗng dán vào trần nhà cũ kỹ. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn bên cạnh dường như vang to hơn trong căn phòng yên tĩnh.

Anh quay đầu, nhìn về phía cửa sổ – khung cửa nơi ánh sáng đang len lỏi. Đó là điểm duy nhất trong căn phòng tăm tối này khiến anh cảm thấy thế giới vẫn còn hiện hữu. Chiếc xe lăn quen thuộc đợi bên giường, như người bạn đồng hành im lặng mà anh chẳng thể từ chối.

Minh gắng gượng nâng nửa người lên, di chuyển vào xe lăn. Động tác ấy, dù đã làm quen tay sau một năm, vẫn khiến lòng anh quặn thắt. Cảm giác mất mát dâng lên mạnh mẽ mỗi lần nhìn xuống đôi chân đã không còn. Những ngày đầu, anh đã mơ hàng đêm rằng mình vẫn có thể chạy nhảy, đạp xe, đá bóng. Nhưng bây giờ, ngay cả mơ cũng không dám mơ nữa.

"Chỉ là ra cửa sổ thôi." Minh lẩm bẩm với chính mình, như một lời động viên mỏng manh.

---

Con phố ngoài kia dần trở nên nhộn nhịp hơn. Từ góc nhìn của Minh, thế giới là một bức tranh sống động mà anh chỉ có thể chiêm ngưỡng, không bao giờ chạm tới. Anh nhìn một người phụ nữ trung niên đang đẩy xe bánh mì, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gánh nặng cuộc sống hằn rõ trong dáng điệu của bà, nhưng bà vẫn tiếp tục rao hàng, giọng khàn khàn vang lên trong tiếng ồn ào của phố phường.

Minh bám chặt tay vào khung cửa sổ, như muốn vươn ra xa hơn để cảm nhận chút nhộn nhịp ấy. Nhưng bỗng nhiên, một cảm giác chua xót trào dâng. “Bà ấy khổ cực, nhưng ít ra bà ấy còn được bước đi. Còn mình… ngay cả đứng dậy cũng không thể.”

Đằng xa, tiếng cười vang lên. Một nhóm trẻ con chạy đuổi nhau, chân trần lấm bùn, tiếng cười trong trẻo như giọt nắng vỡ tan trên mặt đường. Minh nhìn chúng, trái tim nhói đau. Anh nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, khi anh cũng từng chạy nhảy vô tư như vậy. Nhưng bây giờ, ký ức ấy chỉ là một nỗi đau khôn nguôi.

"Cuộc sống của họ thật đẹp. Còn mình, chỉ là một khối thịt thừa thãi bị nhốt trong bốn bức tường."

---

Minh nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ dòng suy nghĩ tiêu cực. Nhưng âm thanh từ ngoài kia vẫn ùa vào, như nhấn chìm anh trong nỗi cô độc. Một người đàn ông lớn tuổi đang đẩy chiếc xe ba gác chất đầy hàng hóa. Gương mặt ông lấm lem mồ hôi, nhưng ông vẫn kiên nhẫn đẩy xe qua con dốc nhỏ.

Minh cảm thấy mình như bị xé làm hai. Một phần nào đó trong anh ngưỡng mộ những con người ngoài kia – họ bận rộn, họ mệt mỏi, nhưng họ vẫn tiếp tục sống. Phần khác lại dày vò anh với những câu hỏi không lời đáp: "Nếu mình không gặp tai nạn đó, mình sẽ thế nào? Mình có thể trở thành ai?"

Mỗi ngày trôi qua, những câu hỏi ấy lại như chiếc gai đâm sâu vào tim.

---

Đồng hồ điểm giữa trưa. Căn phòng trở nên ngột ngạt, nhưng Minh không buồn kéo rèm lại. Anh vẫn ngồi đó, bất động, ánh mắt lặng lẽ dõi theo những chuyển động bên ngoài. Một người đàn ông mặc vest vội vã đi qua, tay cầm điện thoại, giọng nói bực dọc vang lên:

“Không, tôi đã bảo rồi, không làm xong thì đừng hòng nhận thêm tiền! Còn không tự giải quyết được thì nghỉ đi!”

Minh nhìn theo bóng dáng ông ta, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Người đàn ông này, rõ ràng đang bị áp lực công việc đè nặng, nhưng ít nhất ông ta còn có thứ để phấn đấu.

"Mình thì sao? Cuộc sống của mình không còn mục tiêu. Ngay cả việc đơn giản nhất, tự bước đi, mình cũng không làm được."

Anh buông thõng hai tay, cảm giác trống rỗng lan tỏa. Nỗi tuyệt vọng lại tràn về, như bóng tối bao trùm lấy tâm trí. Minh không khóc, không còn nước mắt để rơi nữa. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ để nỗi đau nhấn chìm mình.

---

Chiều buông xuống, ánh nắng vàng nhạt phủ lên khung cảnh ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót vang lên từ một mái nhà gần đó. Minh ngước mắt nhìn, cố tìm kiếm con chim nhỏ đang đậu trên cành cây. Anh nhớ lại những buổi chiều trước đây, khi anh cùng đám bạn chơi bóng ở bãi đất trống gần nhà, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.

"Giờ mình có thể làm gì?" Minh nghĩ. "Ngay cả mơ, cũng không dám mơ nữa."

Tiếng cười vang lên ngoài phố kéo anh trở về thực tại. Một cặp đôi trẻ tuổi đang đi ngang qua, tay trong tay, ánh mắt rạng rỡ như thể chẳng có gì trên đời này có thể làm họ bận lòng. Minh nhìn theo họ, trái tim quặn đau. Anh từng nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống như thế – yêu thương, hy vọng, và tương lai. Nhưng bây giờ, tất cả những điều ấy chỉ còn là viển vông.

---

Đêm xuống, căn phòng ngập trong bóng tối. Minh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dán vào những ngọn đèn đường đang lấp lánh. Anh tự hỏi, liệu có ai ngoài kia từng để ý đến một người như anh – bị lãng quên, bị giam cầm trong chính thân thể của mình.

"Mình đã từng có một cuộc sống." Minh nghĩ thầm. "Nhưng giờ, mình chỉ là một kẻ đứng bên lề, nhìn người khác sống cuộc đời mà mình đã mất."

Tiếng gió thổi qua khe cửa sổ, lạnh lẽo và cô độc. Minh siết chặt tay lên khung cửa, lòng đau nhói. Anh không biết liệu mình có thể tiếp tục sống như thế này thêm bao lâu. Nhưng ngoài khung cửa sổ kia, cuộc sống vẫn tiếp diễn, không chờ đợi ai, không quan tâm đến nỗi đau của anh.

"Có lẽ, mình không thuộc về thế giới này nữa." Minh lặng lẽ nghĩ, ánh mắt nhòe đi trong bóng tối.