Ánh sáng mặt trời chói lọi xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu xuống giường của Minh. Anh mở mắt, nhìn trần nhà quen thuộc, lòng bỗng trào lên cảm giác trống rỗng. Ngày mới bắt đầu, nhưng với Minh, tất cả chỉ là một chuỗi những giờ phút lặp đi lặp lại, nơi mà anh không thể bước chân ra khỏi bốn bức tường này.
Một năm trước, Minh là một chàng trai đầy sức sống. Anh yêu thích bóng đá, những chuyến đi phượt dài trên chiếc xe máy cà tàng của mình, và cả những buổi chiều rượt đuổi quả bóng với đám bạn trong xóm. Nhưng tất cả đã chấm dứt vào cái ngày định mệnh ấy.
Đó là một buổi chiều mưa, đường trơn và tối mịt. Minh vội vã về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đường phố ướt sũng, ánh đèn xe nhòe đi trong cơn mưa như những vệt sáng mờ ảo. Một tiếng còi xe gấp gáp vang lên từ phía sau, Minh chỉ kịp ngoảnh lại thì cảm giác đau buốt xé toạc cơ thể anh. Chiếc xe tải lao đến, mọi thứ sau đó chỉ còn là một màu đen sâu thẳm.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Minh đã mất đi đôi chân. Anh không khóc, cũng không gào thét như trong những bộ phim thường chiếu. Anh chỉ nằm đó, nhìn trân trân vào trần nhà trắng xóa. "Mình sẽ phải sống như thế nào đây?" Câu hỏi vang lên trong đầu anh hàng trăm lần, nhưng chẳng ai trả lời.
Minh rời bệnh viện sau hai tháng điều trị. Người ta nói anh may mắn vì còn sống, nhưng anh không cảm thấy như vậy. Cuộc sống của anh giờ đây bị bó hẹp trong căn phòng nhỏ, nơi mà mọi thứ đều được sắp đặt sao cho anh có thể tự xoay sở mà không cần bước chân ra ngoài.
---
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, kéo Minh trở về hiện tại. Anh chống tay ngồi dậy, quờ quạng tìm chiếc xe lăn đặt bên cạnh giường. Những động tác này đã quen thuộc sau một năm, nhưng vẫn còn chút đau nhói nơi trái tim mỗi khi nghĩ đến lý do vì sao anh phải làm vậy.
Minh lăn xe đến cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai đang tràn vào. Từ đây, anh có thể nhìn thấy cả con phố phía dưới – nơi người ta đi qua đi lại, nơi cuộc sống vẫn tiếp diễn, dù không có sự hiện diện của anh.
Anh tựa cằm lên tay, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài. Một người phụ nữ đang đẩy xe bán bánh mì, miệng không ngừng gọi mời khách hàng. Đằng xa, một đứa trẻ đang chạy lon ton theo mẹ, tay nắm chặt chiếc bóng bay đỏ rực. Minh quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của họ, như thể muốn khắc sâu vào tâm trí mình.
“Cuộc sống của họ bận rộn thật.” Minh nghĩ thầm. “Nhưng ít nhất, họ còn có thể bước đi, còn có thể cảm nhận con đường dưới chân mình.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rung rinh những chiếc lá ngoài cửa sổ. Minh khẽ nhắm mắt, cảm nhận luồng không khí mát lành vuốt ve gương mặt. Anh cố hình dung lại cảm giác đứng dưới những tán cây, đôi chân trần chạm đất. Hình ảnh ấy quá đỗi quen thuộc, nhưng giờ đây đã trở thành một giấc mơ xa vời.
---
Buổi trưa, căn phòng ngập trong sự yên tĩnh. Minh mở chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn. Bên trong là những bức ảnh cũ – những mảnh ký ức của một cuộc đời mà anh từng có. Trong một bức ảnh, Minh đang cười rạng rỡ, tay giơ cao chiếc cúp mà đội bóng xóm vừa giành được. Một bức khác là hình anh đứng bên bờ biển, gió thổi tung mái tóc.
Anh cầm lấy một bức ảnh, ngắm nhìn thật lâu. “Mình đã từng hạnh phúc như thế.” Minh thầm nghĩ. “Nhưng giờ thì sao? Những khoảnh khắc đó chỉ còn là kỷ niệm.”
Minh đặt bức ảnh xuống, lòng chợt dâng lên nỗi buồn khó tả. Anh muốn khóc, nhưng nước mắt không thể rơi. Đã quá lâu rồi, anh không còn khóc được nữa.
“Có lẽ mình không nên sống mãi trong quá khứ.” anh lẩm bẩm. “Nhưng hiện tại thì có gì để mình bám víu?”
---
Buổi chiều, ánh nắng dịu đi, và con phố lại trở nên nhộn nhịp. Minh ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo từng người qua lại. Anh bắt đầu nhận ra một điều: mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, dù họ có nhận ra hay không.
Một ông già đẩy xe nhặt rác, dáng vẻ còng xuống vì mệt mỏi. Minh nghĩ: “Ông ấy trông khổ cực, nhưng ít nhất ông ấy vẫn có mục tiêu – có một lý do để tiếp tục bước đi.”
Một nhóm trẻ con chạy đuổi nhau dưới phố, tiếng cười vang vọng. Minh khẽ mỉm cười: “Chúng đâu cần quan tâm thế giới ngoài kia ra sao. Chúng chỉ biết tận hưởng niềm vui của mình.”
Từng hình ảnh, từng âm thanh ngoài kia trở thành nguồn cảm hứng cho Minh. Anh bắt đầu ghi lại những gì mình thấy vào một cuốn sổ nhỏ, như một cách để lưu giữ những câu chuyện mà anh không thể trực tiếp tham gia.
---
Đêm buông xuống, phố phường lặng lẽ hơn. Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường hắt xuống mặt đường ướt mưa. Anh nhớ về những buổi tối trước đây, khi anh thường đi dạo cùng bạn bè, cười đùa bên những quán trà đá ven đường.
Bây giờ, anh chỉ có bóng tối và sự im lặng. Nhưng lạ thay, anh không cảm thấy cô đơn như trước nữa. Có lẽ, việc quan sát cuộc sống ngoài kia đã giúp anh tìm thấy một góc nhìn mới – một lý do để tiếp tục.
“Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng.” Minh tự nhủ. “Nhưng có lẽ, nó vẫn đáng để trân trọng, dù chỉ qua một khung cửa sổ.”
Minh khép cuốn sổ, tựa đầu vào bệ cửa sổ và nhắm mắt. Bên ngoài, một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, như một lời nhắc nhở rằng ngay cả trong bóng tối, vẫn luôn có ánh sáng chờ đợi những ai biết cách tìm kiếm nó.