Sau Khi Bị Điên Phê Đá Cửa Ép Buộc Yêu

Chương 5.3: "Tôi muốn tắm một mình."

Khi Hà Khiêm mở mắt ra, cậu đã ở biệt thự nhà họ Chu.

Chu Từ Ánh ngồi bên mép giường, đôi lông mày nhíu chặt, đường nét sắc bén của khuôn mặt dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo đầy vẻ lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ.

Anh đưa tay đỡ Hà Khiêm ngồi dậy.

Hà Khiêm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ bắt gặp một vệt đỏ tươi. Theo phản xạ, cậu giơ tay lên che đi.

Đầu ngón tay cậu lập tức ướt đẫm máu.

Khi tầm nhìn dần rõ ràng, một bát cháo nóng hổi được đưa đến gần môi cậu.

Đường nét khuôn mặt Chu Từ Ánh căng cứng, ánh mắt ẩn chứa cơn giận khó kìm nén.

Việc Hà Khiêm biến mất bị anh coi như một cuộc bỏ trốn.

Lần này, Chu Từ Ánh thực sự nổi giận.

Hà Khiêm cúi đầu nhìn bát cháo ấm áp, muốn đưa tay nhận lấy nhưng cánh tay đau nhức, cả cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Ngay cả việc nhấc tay cũng không làm nổi.

"Tôi không muốn ăn." Hà Khiêm ngoan cố nói.

"Hà Khiêm, tôi đã cảnh cáo em rồi, nếu em chạy nữa, tôi sẽ phạt!" Giọng Chu Từ Ánh lạnh lẽo như băng.

"..."

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng kéo dài.

Tay cầm thìa của Chu Từ Ánh khẽ run, anh khuấy mạnh bát cháo nóng, tiếng va chạm giữa thìa và sứ vang lên sắc nét, ngột ngạt.

Ngay giây tiếp theo, "Choang!"

Chu Từ Ánh giận dữ ném mạnh bát cháo xuống sàn, mảnh sứ vỡ vụn, cháo nóng văng tung tóe, bắn cả lên quần âu của anh.

Hà Khiêm giật mình, hàng mi run lên, khóe mắt đỏ ửng.

Chu Từ Ánh cúi đầu rời đi, vừa ra khỏi phòng ngủ đã châm một điếu thuốc, gọi quản gia mang cháo lên.

Khi quản gia vào đút cháo, Hà Khiêm không phản kháng, chỉ lặng lẽ ăn, ngoan ngoãn đến lạ.

Quản gia bước ra, Chu Từ Ánh nhìn lướt qua, thấy bát cháo đã cạn sạch. Trong lòng anh như bị đâm một nhát đau nhói.

Sau khi ăn xong, Hà Khiêm lấy lại chút sức lực, định ra ngoài tắm. Cậu vừa vén chăn thì phát hiện vệt máu đỏ trên đầu ngón tay.

Ký ức mơ hồ chợt ùa về.

Vệt đỏ đó... là máu...

Máu của Chu Từ Ánh sao?

Hà Khiêm bước ra phòng khách, thấy trong không gian tràn ngập khói thuốc, Chu Từ Ánh ngồi một mình trên sofa, đang tháo băng vết thương.

Khi lớp băng gạc được gỡ ra, những vết thương sưng tấy, lở loét nơi cổ tay hiện ra, khiến người khác phải rùng mình.

Cảnh tượng ấy ám ảnh.

Chu Từ Ánh bình tĩnh đặt thuốc lên vết thương, rồi quấn lại bằng băng gạc một cách gọn gàng. Anh dùng răng giữ một đầu băng, lấy kéo cắt phần còn lại, động tác thuần thục.

Khi anh ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau.

Ánh mắt Chu Từ Ánh lạnh lẽo như tuyết mùa đông, lan tỏa khắp biệt thự im lặng, khiến người ta không rét mà run.

Hà Khiêm nhìn vào ánh mắt ấy, rồi nhanh chóng quay đi.

Chu Từ Ánh sải bước đến gần, bế Hà Khiêm vác lên vai, định đưa cậu trở về phòng ngủ.

Hà Khiêm ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, lòng không khỏi thắt lại.

"Chu Từ Ánh! Đừng... tôi muốn tắm! Tôi muốn... tắm!"

Giọng Hà Khiêm run rẩy.

Bước chân Chu Từ Ánh khựng lại, anh quay người bước vào phòng tắm.

Đặt Hà Khiêm xuống, anh tiện tay khóa trái cửa, một tay kéo lỏng cà vạt.

Hà Khiêm rùng mình.

Chu Từ Ánh nhướng mày, "Tắm."

"Tôi muốn tắm một mình."

"..."

"Chu Từ Ánh, giờ tôi đau dạ dày..."

"Không động đến dạ dày."

"Chu Từ Ánh, mẹ kiếp anh!" Hà Khiêm tức giận chửi thẳng.

Cậu thiếu gia cao quý khi chửi người lại càng mang sức hấp dẫn riêng, xé tan mọi lớp vỏ lịch sự được rèn luyện từ nhỏ. Những lời thô tục bật ra khiến người khác không khỏi muốn nghe thêm.

Nhất là khi Hà Khiêm lớn lên ở kinh thành, giọng nói mang theo âm sắc địa phương. Khi chửi bới, chất giọng ấy càng thêm mạnh mẽ, càng thêm hỗn loạn.

Ánh mắt Chu Từ Ánh dâng lên một tia hứng thú.

Sự hứng thú khó lòng kiềm chế.