Sau Khi Bị Điên Phê Đá Cửa Ép Buộc Yêu

Chương 6.1

Chương 6: Tự Sát

Chu Từ Ánh dùng một tay cởi bỏ áo sơ mi.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, hình xăm trên lưng Chu Từ Ánh toát lên vẻ bí ẩn.

Con mắt duy nhất của người phụ nữ áo đỏ trong hình xăm có đồng tử trắng dã.

“Cạch!”

Chu Từ Ánh tắt đèn.

Trong bóng tối, bàn tay lạnh lẽo của anh chính xác nắm lấy cổ tay Hà Khiêm, kéo người vào buồng tắm.

Âm thanh lách tách của nước vang lên.

Chu Từ Ánh đặt sống mũi thẳng tắp của mình sát vành tai Hà Khiêm, ngón tay luồn qua mái tóc cậu, hơi thở nóng hổi phả xuống xương quai xanh của Hà Khiêm.

Giọng anh như băng vỡ ngọc rơi, lạnh lùng điên loạn, đầy phẫn nộ:

“Hà Khiêm, lần thứ tư rồi.”

Một tháng rưỡi, chạy trốn bốn lần.

Hà Khiêm rốt cuộc khao khát trốn thoát khỏi anh đến mức nào?

Có phải nhất định phải khóa chặt lại, khiến cậu không thể đứng dậy nổi, mới chịu ở lại?

“…”

Hà Khiêm toàn thân run rẩy.

Cậu nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Chu Từ Ánh, viền mắt ướt đẫm, im lặng.

Lần này Hà Khiêm thật sự không muốn bỏ trốn.

Cậu chỉ muốn gặp lại Hạ Điềm.

Trong thế giới trước đây, mặc dù không thể lật lại vụ án, Hà Khiêm ít nhất vẫn có thể bảo vệ sự an toàn của Hạ Điềm, đảm bảo cô có đủ tiền để chi trả những khoản phí trị liệu tâm lý đắt đỏ.

Cậu chỉ muốn biết Hạ Điềm thế nào rồi.

Đau đớn không ngừng, nước mắt và sự tủi nhục của Hà Khiêm trong bóng tối hòa lẫn với nước nóng và dòng máu đỏ tươi.

Cậu căm ghét Chu Từ Ánh!

Căm ghét đến mức chỉ muốn gϊếŧ chết anh ta!

Khi Hà Khiêm ngất lịm đi, Chu Từ Ánh mới bế cậu về phòng.

Chu Từ Ánh đặt người lên chiếc giường lớn màu đen.

Gương mặt nhợt nhạt của Hà Khiêm càng khiến cậu thêm yếu đuối. Cơ thể vừa chạm xuống giường liền co rúm lại, như một con chim sắp chết.

Yếu ớt, vỡ vụn.

Chu Từ Ánh đứng bên giường, khớp ngón tay run lên.

Anh đã mất kiểm soát.

Chu Từ Ánh bước ra khỏi phòng ngủ, bàn tay run rẩy lấy một nắm thuốc nhét vào miệng, rồi ngồi một mình trên ghế sofa hút thuốc.

Hết điếu này đến điếu khác, ánh lửa lúc sáng lúc tắt.

Nửa đêm, sau khi tắm rửa, Chu Từ Ánh mới trở lại phòng ngủ.

Trên giường, Hà Khiêm thở đều.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống, tiến lại gần.

Chu Từ Ánh đặt tay lên eo bụng của Hà Khiêm, cẩn thận ôm lấy, dùng lòng bàn tay ấm áp vỗ về cậu.

Cái ấm áp này, lại giống như móng vuốt của ác quỷ, kéo người rơi xuống vực sâu không đáy.

Hà Khiêm khẽ run, xoay người.

Xương bả vai gầy gò của cậu đυ.ng vào l*иg ngực Chu Từ Ánh, khiến Chu Từ Ánh đau đến hít một hơi lạnh.

Ở đó có một vết đạn.