Sau Khi Bị Điên Phê Đá Cửa Ép Buộc Yêu

Chương 5.2

Cậu súc miệng ở bồn rửa tay, cởϊ áσ khoác, rồi bám theo một người phụ nữ dắt đứa trẻ ra khỏi nhà vệ sinh mà không ai phát hiện.

Rời khỏi bệnh viện, Hà Khiêm đi bộ gần một cây số, cảm giác như mình sắp kiệt sức vì mất nước.

Cuối cùng, cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Dừng lại trước cửa số 37, hẻm Trường An.

Hà Khiêm nhìn cánh cửa bị khóa chặt, tay run rẩy.

Cậu không gõ cửa mà đi vòng ra phía cửa sổ.

Ánh mắt Hà Khiêm xuyên qua khung lưới sắt, nhìn vào bên trong căn nhà.

Trên ghế sofa, một cô gái 16 tuổi với ánh mắt vô hồn, cơ thể cắm đầy ống dây, đang ngồi đó.

Cô chính là nạn nhân của sự kiện sáu năm trước—Hạ Điềm.

Tim Hà Khiêm như bị dao cứa, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.

Hạ Điềm là con gái của một người bán hàng rong trước cổng trường tiểu học mà Hà Khiêm từng học.

Cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Hà Khiêm không tin những lời đồn trên mạng. Cậu từng cầu cứu gia đình, mong giúp Hạ Điềm khởi kiện, nhưng không thành công.

Một là do thiếu bằng chứng, hai là Hạ Điềm đã bị tổn thương tinh thần, lời khai không đáng tin theo pháp luật. Ba là hiệu trưởng quá quyền lực.

Năm đó, Hà Khiêm mới 13 tuổi, còn quá nhỏ để giúp cô bé.

Việc quyết định học luật của cậu chính là vì không muốn trải qua cảm giác bất lực như năm 13 tuổi nữa.

Nhưng đến năm 19 tuổi, Hà Khiêm thậm chí không cứu được chính mình...

Càng không thể cứu được Hạ Điềm trong căn nhà đó.

Hà Khiêm đứng từ xa nhìn một lúc, khi định rời đi thì bất ngờ chạm mặt một người đàn ông tiều tụy.

——Hạ Thiên Minh.

Cha của Hạ Điềm.

"Cậu... Cậu là ai!" Hà Thiên Minh ném túi rau vừa mua xuống đất, tiện tay nhặt một khúc gỗ bên cạnh, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Chú, cháu không có ác ý, cháu chỉ muốn—"

Hà Khiêm vừa định giải thích, nhưng Hạ Thiên Minh đã nghe quá nhiều lời tương tự trong sáu năm qua, tất cả đều liên quan đến sự kiện đó, nên ông không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa.

Đôi mắt đỏ ngầu, Hạ Thiên Minh cắt ngang:

"Đã bao nhiêu năm rồi! Các người còn muốn thế nào nữa?!"

Mất vợ, con gái mất trí, mang tiếng xấu, bị công kích...

Tất cả những cảm xúc dồn nén trào lên cùng lúc!

Hạ Thiên Minh siết chặt tay, nắm gậy gỗ run rẩy, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, vung thẳng về phía Hà Khiêm.

Đó là cơn giận của một người cha.

Hà Khiêm không kịp né, hứng trọn hai gậy vào cánh tay phải.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, sắc mặt cậu trắng bệch.

Cơn đau dạ dày lại ập đến, khiến cậu nôn khan và quặn thắt.

Dưới ánh sáng vàng của bình minh, cơ thể gầy gò của Hà Khiêm lảo đảo.

Tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Khi cậu chuẩn bị ngã xuống, một đôi tay ấm áp đã đỡ lấy eo cậu, giữ cậu lại thật chặt.

Hương nicotine quen thuộc bao quanh, mang theo sự áp chế mạnh mẽ.

Đôi chân dài, rắn rỏi của người kia nhấc lên, không chút do dự đạp thẳng vào Hạ Thiên Minh.

Hạ Thiên Minh bị đẩy ngã xuống đất.

Hà Khiêm dùng chút ý thức còn sót lại, kéo cổ tay của Chu Từ Ánh:"Đừng... đừng..."

Hà Khiêm ngất lịm.

Chu Từ Ánh bế Hạ Khiêm lên, đôi tay vấy máu đỏ thẫm nhuộm cả băng quấn.

Dưới ánh mặt trời, đường nét khuôn mặt lạnh lùng của anh toát lên vẻ tàn nhẫn vô tận.