Số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải

Chương 6

Lúc anh ta miêu tả sống động như thật với tôi, cơn sốt của tôi đã giảm bớt.

Trong lúc tôi sốt, một người đàn ông như anh ta không tiện chăm sóc tôi khi tôi đã ngủ say, nên anh ta đã lái xe đi đón dì Vương, nhờ dì thay quần áo và lau người cho tôi bằng khăn ấm.

Thực ra, lúc anh ta gọi điện cho dì Vương, tôi vẫn tỉnh.

Tôi mơ màng nghe được cuộc điện thoại đó.

"Alo, dì Vương, cháu lại làm phiền dì rồi, dì mang theo một số đồ dùng của phụ nữ đến đây, rồi ghé qua hiệu thuốc gần đó mua giúp cháu ít thuốc hạ sốt, thuốc cảm các loại, lát nữa cháu lái xe đến đón dì, trời tuyết đường trơn, dì đi chậm thôi, cháu đến ngay."

"Dì đừng hiểu lầm, không phải bạn gái đâu."

"Thật sự không phải bạn gái, cô ấy là..." Anh ta nói đến đây thì dừng lại, dường như không tìm được từ chính xác để diễn tả thân phận của tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy anh ta nói bằng giọng điệu mang theo ý cười: "Dì cứ coi cô ấy như một con mèo nhỏ bị cảm lạnh, bị thương trong ngày tuyết rơi đi."

"Rất đáng thương, giống như cháu vậy."

Dì Vương là một bà cụ hiền lành phúc hậu, làm việc cẩn thận chu đáo, nói năng cũng nhỏ nhẹ.

Sau khi tôi tỉnh dậy, dì còn tận tình nấu cho tôi một nồi canh cá diếc đậu phụ trắng muốt.

Tôi bưng bát canh, uống từng ngụm nhỏ, mắt đảo quanh phòng khách một vòng, cuối cùng không nhịn được hỏi dì Vương: "Dì Vương, người kia đâu ạ?"

Đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh ta, chỉ có thể dùng từ "người kia" để gọi.

Dì Vương phản ứng rất nhanh, dì cười nói: "Cháu nói Diên Quang à, nó cũng hơi cảm sốt, nhưng chỉ sốt nhẹ thôi, giờ đang ở trong phòng."

Diên Quang? Thì ra anh ta tên Diên Quang.

Dì Vương lắc đầu bất lực: "Đứa trẻ này lớn tướng rồi mà, hôm đó khuya rồi còn đến đón dì, cũng không biết mặc thêm áo ấm, chắc là đi vội quá, chỉ khoác một chiếc áo mỏng."

Tôi áy náy nói: "Đều tại cháu, cháu đến đây làm phiền anh ấy nhiều quá..."

"Không cần xin lỗi." Cánh cửa phòng đóng kín bị ai đó mở ra, anh ta mặc đồ ngủ, vươn vai một cái, tiện tay xé miếng dán hạ sốt trên trán, ném vào thùng rác.

Anh ta ngồi xuống đối diện tôi, một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Cô sốt cao như vậy mà lỡ chết ở nhà tôi, tôi sẽ là nghi phạm lớn nhất, lúc đó tôi không giải thích được đâu."

Dì Vương trừng mắt nhìn anh ta, mỉm cười lắc đầu rồi đi, để lại phòng khách rộng lớn cho chúng tôi.

Tay tôi vẫn giữ tư thế bưng bát canh, cảm ơn anh ta: "Cảm ơn anh, Diên Quang."

Anh ta nhìn tôi có chút ngạc nhiên, ánh mắt xen lẫn sự kinh ngạc mang theo ý cười: "Sao lại gọi thân mật thế, trên thế giới này ngoài dì Vương đã nhìn tôi lớn lên, cô là người thứ hai gọi tôi như vậy đấy."