"Cô dùng điều hòa nhà tôi, uống sữa nóng của tôi, bây giờ còn đang chấm nước chấm bí truyền của tôi để ăn lẩu tôi nấu, cô còn nói với tôi về công bằng à?"
Tôi gắp một miếng dạ dày đã nhúng chín vào bát anh ta, hỏi lại anh ta một câu hỏi khác: "Tôi sống hình như cũng chẳng có lợi ích gì cho anh nhỉ."
Anh ta cười cười: "Cô chết cũng chẳng có lợi ích gì cho tôi."
Được rồi, chúng tôi đang chơi trò nói vòng vo.
Hai má tôi phồng lên vì thức ăn, giọng nói trở nên ú ớ: "Nếu tôi giàu như anh, có căn nhà to thế này để ở một mình, tôi sẽ không tìm đến cái chết đâu."
Anh ta cong khóe môi, không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ hỏi tôi có ăn thịt bò cuộn không.
Chúng tôi ăn bữa lẩu này rất ngon lành, tôi xoa cái bụng tròn vo, chủ động đề nghị giúp anh ta rửa bát.
Thật bất ngờ, anh ta từ chối, chỉ nói nhẹ nhàng hai chữ: "Không cần."
Tôi nhìn bóng lưng anh ta đeo tạp dề, trầm ngâm về cuộc gặp gỡ kỳ lạ hôm nay, mọi thứ đến quá đột ngột.
Tóm lại, tôi đã không chết, còn bị người đàn ông kỳ lạ mà tôi còn chưa biết tên này tịch thu thuốc ngủ.
Theo tình hình này, hôm nay tôi sẽ không chết, có lẽ ngày mai cũng vậy.
Bây giờ điều thôi thúc tôi sống tiếp chính là sự tò mò về người đàn ông này.
Đầu óc no nê quả nhiên hoạt động tốt hơn, cuối cùng tôi cũng hiểu ra lý do người đàn ông này cưu mang tôi.
Không phải vì lòng thương hại, cũng không phải nhất thời nổi hứng.
Mà là anh ta cũng tò mò về tôi, một sự tò mò mãnh liệt.
Sự tò mò có thể gϊếŧ chết con mèo, tất nhiên cũng có thể cứu sống con mèo.
Đang ngẩn ngơ, giọng nói của anh ta kéo tôi trở lại hiện thực: "Tự tìm trong ngăn kéo dưới bàn trà ở phòng khách xem, nếu may mắn, cô có thể tìm thấy một tuýp thuốc mỡ trị nứt nẻ da tay mà dì Vương để lại."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, dưới vẻ bình tĩnh, sau vài giây ngứa ngáy trong lòng, dư chấn trong tim như bị gãi nhẹ.
Hóa ra lúc ăn lẩu, anh ta đã nhìn thấy vết nứt nẻ trên tay tôi, nên mới từ chối lời đề nghị rửa bát của tôi.
Kể từ khi bước chân vào "Số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải", tôi đã nợ anh ta rồi.
****
Đêm đầu tiên ở "Số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải", tôi lên cơn sốt cao trong phòng khách bên cạnh phòng anh ta.
Đó là kiệt tác của việc tôi đi bộ liên tục hàng giờ đồng hồ trong trời tuyết.
Theo lời anh ta kể lại, lúc đó có một người phụ nữ mặc áo ngủ rộng thùng thình màu trắng, mặt đỏ bừng như quả táo, đang loạng choạng tìm nước uống trong phòng khách.
Ấm nước thì ở ngay trên bàn trà, nhưng người phụ nữ đi đứng lảo đảo ấy lại không nhìn thấy.