Số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải

Chương 4

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm qua tôi vừa cho nó ăn, hôm nay định tìm nó trước khi chết để gửi nó ở tiệm thú cưng, kết quả ra ngoài tìm một vòng không thấy con mèo nhỏ trốn đâu, lại tìm được một con mèo lớn đang đói bụng, muốn chết nhưng lại muốn ăn cơm."

Tôi có chút buồn bã: "Hy vọng con mèo nhỏ đừng chết rét trong trời bão tuyết này."

Anh ta uống một ngụm sữa nóng trong tay: "Không cứu được mèo nhỏ, nhưng cứu được một con mèo lớn cũng không tệ."

Tôi đồng tình với lời anh ta: "Đúng vậy, theo một nghĩa nào đó, tôi cũng chẳng khác gì những con vật lang thang ngoài kia."

"Cô không phải người ở đây à?" anh ta hỏi.

"Không phải," tôi uống cạn cốc sữa nóng, trả lời: "Tôi mua một vé xe ngẫu nhiên, điểm cuối là Thượng Hải thôi."

Anh ta nhìn tôi đầy kinh ngạc: "Cô lặn lội đến đây để tìm cái chết, cũng rảnh rỗi thật đấy."

Tôi cười nói: "Anh còn sẵn lòng giúp tôi hoàn thành tâm nguyện ăn lẩu trước khi chết, anh cũng rảnh rỗi không kém đâu."

Anh ta nhìn tôi một cái, không nói gì nữa, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu lẩu.

Tôi rất biết ý đi đến bên cạnh anh ta, định giúp anh ta làm gì đó, dù sao ăn của người ta thì phải biết điều.

Anh ta giao cho tôi một số việc đơn giản, chẳng hạn như rửa rau, cắt bánh gạo, nặn chả tôm.

Chúng tôi đều không nói gì, trong bếp chỉ có tiếng chúng tôi làm việc, nhìn qua cửa sổ nhỏ, tôi thấy tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng dày, như thể mùa đông này sẽ không bao giờ kết thúc.

Có lẽ muốn phá vỡ sự im lặng có phần ngượng ngùng này, tôi buột miệng hỏi anh ta: "Thuốc ngủ của tôi đâu?"

Động tác trên tay anh ta khựng lại, nhưng trả lời rất nhanh: "Ừm, tôi tịch thu rồi."

Tôi và anh ta mới quen nhau chưa đầy hai tiếng, mối quan hệ giữa chúng tôi mang một màu sắc kịch tính kỳ lạ, như thể vài chục năm sau, câu chuyện này sẽ trở thành giai thoại đêm tuyết được người ta đem ra làm trò cười.

Có lẽ là do bầu không khí quá yên bình hòa hợp, cuộc trò chuyện của chúng tôi lại tiếp tục trong tiếng nước lẩu sôi sùng sục.

Hơi nóng làm mờ khuôn mặt của chúng tôi trong mắt đối phương.

"Này, anh tịch thu thuốc ngủ của tôi làm gì?"

"Cô nói cho tôi biết tại sao cô muốn tìm đến cái chết, nếu lý do chính đáng và hợp lý, tôi sẽ trả lại cho cô, và cho phép cô ngồi trên ghế dài đối diện nhà tôi để nói lời tạm biệt với thế giới này."

Tôi tất nhiên sẽ không nói cho anh ta biết lý do, chỉ cười toe toét với anh ta: "Nói cho anh biết cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết tại sao anh lại muốn chết trước, để cho công bằng, chúng ta trao đổi thông tin."