Anh ta hỏi tôi: "Cô muốn ăn gì?"
Trời lạnh thật, tôi cảm thấy chúng tôi giống như hai kẻ thần kinh, ngồi nói chuyện nhảm nhí giữa trời bão tuyết.
Cơn đói khiến tôi xuất hiện ảo giác như cô bé bán diêm trước khi chết, tôi nói nhỏ: "Ước gì được ăn một bữa lẩu nóng hổi trong căn phòng ấm áp trước khi chết thì hay biết mấy."
"Phải có bánh gạo, há cảo tôm, chả tôm và dạ dày..."
Nhưng điều đó là không thể.
Tôi ủ rũ đá vào đống tuyết dưới chân, lọ thuốc ngủ trong tay bỗng bị ai đó rút mất.
Bàn tay trái của tôi theo phản xạ nắm chặt lại, nhưng chỉ kịp nắm được vài bông tuyết lạnh lẽo.
Anh ta bỏ lọ thuốc ngủ của tôi vào túi, rồi vỗ vai tôi: "Đi thôi, cô bé bán diêm."
Tôi ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"
"Đừng chết nữa, tôi giữ thuốc ngủ cho cô rồi," anh ta chỉ vào căn nhà của mình, "Nhà tôi ngay đối diện, trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu lẩu."
"Ừm, có bánh gạo, há cảo tôm, chả tôm, nếu tôi nhớ không nhầm, còn có một hộp dạ dày nữa, ăn lẩu trước đã rồi tính."
Tôi nhìn bóng lưng anh ta sải bước về phía trước, thốt lên đầy kinh ngạc: "Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao?"
Anh ta không quay đầu lại, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn: "Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi là người tốt bụng, bình thường cũng hay cho mèo hoang chó hoang gần nhà ăn."
"Cô mà không đi theo tôi thì ở ngoài cửa mà chết rét đấy."
Tôi ngoan ngoãn vào nhà anh ta, và rất lịch sự hỏi anh ta có cần thay dép không.
Anh ta mở tủ giày tìm cho tôi một đôi dép bông mới, cả kích cỡ và kiểu dáng đều là của nam, mang vào chân tôi trông rất to.
Anh ta đã bật sẵn lò sưởi trong phòng, tôi cởi khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ treo lên móc áo, bỗng cảm thấy hơi lúng túng.
Anh ta thấy tôi đứng im ở cửa, liền làm động tác mời: "Mời ngồi sofa."
"Ồ ồ ồ," tôi đáp lại và ngồi xuống ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.
Lò vi sóng phát ra tiếng "ding", anh ta từ trong bếp lấy ra hai cốc sữa nóng, đặt một cốc trước mặt tôi.
"Uống đi, uống xong vào bếp làm việc, không thể cho cô ăn lẩu free được."
Đó là cốc sữa ngon nhất mà tôi từng uống trong đời, tôi "phù phù" thổi hơi nóng bốc lên, nhưng chưa kịp thổi hết hơi nóng đã vội vàng uống, bị bỏng đến mức ho sặc sụa.
Anh ta ngồi đối diện tôi, khẽ cười một tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra sữa của anh ta vẫn chưa hề động đến, chỉ cầm trên tay để ủ ấm.
Còn ánh mắt của anh ta lại lười biếng nhìn vào khuôn mặt tôi, như đang thưởng thức vẻ mặt ngớ ngẩn của tôi.
Tôi cứ tưởng anh ta lại định cười nhạo tôi, kết quả anh ta chỉ nói: "Cô trông rất giống con mèo hoang gần nhà tôi, cách uống sữa cũng y hệt."