Tôi lúng túng nhìn anh ta: "Tên anh không phải Diên Quang sao? Họ Diên tên Quang."
"Không phải." Anh ta đưa tay búng vào trán tôi, nhưng anh ta dừng lại vài giây, như đang thử xem trán tôi có còn nóng không.
"Cô nghe cho rõ đây, tôi, họ Nhậm, Diên là Diên tục, Quang là ánh sáng, đừng có tự ý đặt tên cho tôi."
"Ồ," tôi đáp lại khe khẽ, vừa nghĩ đến chuyện hiểu lầm vừa rồi, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên trong tích tắc.
Anh ta lại không để tâm: "Này, cô đã biết tên tôi rồi, coi như báo đáp ân cứu mạng của tôi, cũng nói cho tôi biết tên cô đi."
Dưới ánh mắt trêu chọc của anh ta, tôi nói: "Tôi tên là Cô Bé Bán Diêm."
Đó là biệt danh anh ta đặt cho tôi khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Anh ta gật đầu đồng ý: "Được, sau này tôi sẽ gọi cô như vậy."
Tôi cứng họng, đành ngoan ngoãn nói: "Tôi tên Lê Gia Niệm, Lê là bình minh, Gia là khen thưởng, Niệm là tưởng niệm."
"Lê, Gia, Niệm." Anh ta hạ giọng, lặp lại tên tôi một lần, "Tên hay lắm."
Lần này tôi gọi đúng tên anh ta: "Nhậm Diên Quang, vẫn phải cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua."
"Không có gì." Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới này.
Anh ta lại nói: "Lúc cô bị sốt mê man, cô đã nắm tay dì Vương và cứ gọi "Mẹ ơi, đừng đi"."
Anh ta đổi sang tư thế thoải mái hơn, dựa vào ghế, giọng điệu mang theo sự trêu chọc: "Khi nào cô về nhà tìm mẹ? Nhà tôi không phải nơi làm từ thiện, sẽ không cưu mang cô mãi đâu."
Tôi đứng dậy mang bát vào bếp: "Chiều nay tôi sẽ đi."
Lông mày anh ta nhíu lại ngay khi tôi vừa dứt lời, "hừ" một tiếng: "Tôi không có ý đuổi cô đi, tôi chỉ tò mò, cô nhớ mẹ như vậy, sao còn muốn tìm đến cái chết?"
Tôi cúi đầu, cố gắng không nhìn anh ta: "Anh không cần biết."
"Cảm ơn anh," tôi lặp lại lần nữa, "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua."
Bầu không khí có chút gượng gạo, tôi cố gắng nở một nụ cười với anh ta: "Tôi không thể ở lại đây mãi được, sớm muộn gì cũng phải đi, sau này sống chết ra sao, tôi tự chịu trách nhiệm."
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta vẫn dừng trên mặt tôi, nên đành nói tiếp: "Lọ thuốc ngủ anh không trả lại cho tôi cũng không sao, thật sự cảm ơn anh, nếu không gặp anh, có lẽ trong ngày tuyết rơi đó, mạng sống của tôi đã kết thúc rồi."
Anh ta cứ nhìn tôi như vậy, không nói một lời.
"Anh Nhậm Diên Quang tốt bụng, hy vọng sau khi tôi bước ra khỏi cửa số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải, sẽ không đọc được tin anh qua đời trên báo xã hội, anh là người tốt, xứng đáng được sống hơn tôi."