Sầm Vũ luôn cảm thấy rằng, chỉ cần sống thì con người phải không ngừng điều chỉnh và hòa hợp tâm thái của mình.
Thậm chí, cậu tin rằng con người sống không phải để sống vì bản thân, mà chính là sống vì trái tim.
Cuộc sống của một người ra sao, thực chất phụ thuộc vào tâm thái của họ.
Tâm thái tốt, mới có thể sống đẹp.
Vì vậy, từ khi xuyên không tới đây, bất kể là lúc ngâm mình trong nước lạnh hay đối diện với những con người và sự việc kỳ quái, Sầm Vũ luôn không ngừng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Đến khi điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, cũng chính là hiện tại, cậu đã đạt đến mức độ điềm tĩnh, không dễ bị lay động. Đôi khi, cậu còn tự giải trí, tìm chút niềm vui cho bản thân.
Chỉ là, mùa đông ở hậu sơn này lạnh quá. Tuyết dày, gió rét không ngừng, chẳng thể đi đâu được, cậu chỉ có thể ở trong căn nhà gỗ nhỏ, nằm trên chiếc giường hẹp.
Thực ra, nằm như vậy cũng không tệ lắm. Có than để sưởi, có sách để đọc, không ai quấy rầy, thật sự thoải mái. Nhưng phiền ở chỗ, không hiểu sao, mấy ngày gần đây, bụng của Sầm Vũ cứ đau âm ỉ.
Không phải kiểu đau bụng do ăn phải đồ hỏng, mà là cảm giác căng tức, đau từng cơn, vừa nhói vừa âm ỉ, rất khó chịu.
Kỳ lạ là, chỉ cần hơi ấm áp một chút, cơn đau sẽ giảm đi đôi phần. Vì vậy, Sầm Vũ đặt túi nước nóng lên bụng và uống nhiều nước ấm.
Đến khi đêm xuống, không thể uống nước ấm, túi nước nóng cũng nguội, Sầm Vũ nằm co ro trong chiếc chăn vừa ấm vừa lạnh, trong trạng thái mơ màng, cậu thò tay xuống cạnh gối, chạm phải một vật cứng và ấm. Cậu theo bản năng kéo nó vào chăn, áp lên bụng. Cảm giác ấm áp từ từ lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng hắn cảm thấy ấm áp và có một giấc mơ đẹp.
Sáng hôm sau, Sầm Vũ mới phát hiện ra thứ mà cậu đã ôm ngủ đêm qua.
Một quả cầu.
Một quả cầu bằng ngọc, to cỡ nửa quả bóng đá, trong suốt và bóng loáng.
Quả cầu này vốn dĩ đã nằm trên giường từ trước. Tròn trịa, không rõ công dụng cụ thể. Vì là đồ của nguyên chủ, Sầm Vũ để nó ở đó, nghĩ rằng nó không chiếm nhiều chỗ.
Sau một đêm như vậy, nhìn lại quả cầu, Sầm Vũ cho rằng nó có lẽ là một pháp bảo giữ ấm.
Quả nhiên, nếu cậu không chạm vào, quả cầu sẽ lạnh. Nhưng khi cậu chạm vào, nó sẽ tỏa ra hơi ấm không ngừng.
Thứ tốt như vậy, gặp đúng lúc trời lạnh, Sầm Vũ đương nhiên giữ quả cầu bên mình mọi lúc. Tay lạnh thì ôm tay, chân lạnh thì áp chân, bụng đau thì đặt lên bụng, đi ngủ thì mang theo để ủ ấm chăn.
Điều này làm cho cuộc sống mùa đông của cậu thêm phần ấm áp.
Hơn nữa, cũng tiện để một cựu chủ quán cà phê mèo như cậu có thêm thứ để vuốt ve, giải khuây.
Thế là, dạo này, khi đọc sách, Sầm Vũ có thêm một thói quen: vừa đọc vừa vuốt quả cầu, vừa vuốt vừa chia sẻ với quả cầu những điều mình đọc được hôm nay.
Ví dụ như bây giờ, hắn đang đọc chương viết về Long Thần trong sách "Tứ Đại Thần Thú", cũng là chương ngắn nhất trong cuốn sách này.
Cuốn sách viết rằng, Long Thần sinh ra vì chiến tranh, khi hết chiến thì chìm vào giấc ngủ, nằm yên tại Thương Sơn. Thương Sơn có Long Động, trong động có Long Quật. Mười vạn năm đầu tiên, Long Thần đã ngủ ở đó.
Sầm Vũ vừa đọc, vừa vuốt quả cầu ấm trong tay, thấp giọng mô tả hình dáng Long Thần trong sách cho quả cầu, giống như cách cậu từng vừa vuốt mèo vừa đọc sách ở kiếp trước.
“Bọn họ nói Long Thần là ‘chúa tể của loài có vảy’, ‘có thể ẩn, có thể hiện, có thể nhỏ, có thể lớn, có thể ngắn, có thể dài, xuân phân bay lên trời, thu phân chìm xuống biển sâu.’”
Sách còn có kèm một bức tranh màu vẽ Long Thần. Sầm Vũ nhìn, cảm thấy hình ảnh không khác gì những con rồng mà cậu từng thấy trong phim ảnh ở kiếp trước. Chỉ là trong sách, Long Thần được vẽ oai phong và sống động hơn.
Sầm Vũ thầm nhận xét: “Ừm, ngầu đấy chứ.”