Ta Dựa Vào Ấp Trứng Để Phi Thăng Làm Đế Hậu

Chương 1.4

Nếu Long Thần nổi giận, giáng xuống hình phạt "vĩnh viễn không được phi thăng", vậy thì những người như họ, tiên phủ, các đệ tử, và hậu bối… sẽ phải làm sao đây?

Âu Dương Thuật nắm tay thành quyền, hướng về phía vị tiên nhân vừa rời đi không lâu, trên mặt đầy vẻ quyết tử:

"Ta là hậu bối, tất nhiên phải theo gương tiền bối."

Ý hắn là, bất kể thế nào cũng phải tìm được trứng rồng. Nếu không tìm được cũng chẳng sao, dù gì đến lúc đó, "chết" là chính hắn, là bọn họ, là tiên phủ — chứ không phải vị tiên nhân tiền bối kia.

"Âu Dương Thuật! Ngươi đúng là một kẻ điên tự phụ!"

Trong sảnh lại ầm ĩ thêm một trận.

Lúc này, vị tiên nhân vừa để lại câu "Tiếp tục tìm" rồi rời đi thật ra vẫn chưa đi xa. Đột nhiên hắn ta nhớ tới một người, liền chuyển hướng, đi về phía hậu sơn.

Trong căn nhà gỗ nhỏ trông như sắp sập ở hậu sơn, tiên nhân gặp được người mà hắn ta muốn tìm.

Sầm Vũ, hóa ra cậu ta vẫn còn ở đây.

Ha, đã bao nhiêu năm rồi.

Tiên nhân giấu đi thân hình, nửa bóng dáng trong suốt đứng bên chiếc giường hẹp, ánh mắt lạnh nhạt quét qua căn phòng đơn sơ một lượt.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người đang nằm đọc sách trên giường. Một nụ cười nhẹ đầy khinh thường từ từ hiện lên.

Mất trứng rồng thì sao?

Dù ta thất trách lớn thế nào, cũng tốt hơn một số kẻ mất đi nội đan, không thể tu luyện, phải làm một người phàm nghèo khó, cô độc suốt trăm ngàn năm.

"Sầm Vũ à Sầm Vũ, ngươi từng là người có thiên phú cao nhất thì sao chứ?"

Tiên nhân để lại một tiếng cười mỉa mai khe khẽ, như thể trong lòng đã được cân bằng, hài lòng biến mất.

Ngay khi tiên nhân vừa rời đi, ánh mắt Sầm Vũ vốn đang dán vào cuốn sách liền chuyển sang mép giường.

Nếu cậu không nhìn nhầm, vừa rồi ở đó có một người đàn ông?

Ánh mắt ấy rõ ràng là nhận ra cậu, có vẻ là người quen cũ của chủ cũ thân thể này.

Tiếc rằng khi xuyên không đến đây, cậu không nhận được ký ức của nguyên chủ, nên hoàn toàn không biết người đó là ai.

Nhưng Sầm Vũ nhìn người rất rõ. Dù chỉ là từ khóe mắt, cậu vẫn thấy được vẻ khinh miệt và kiêu ngạo trong ánh mắt của người đàn ông bán trong suốt kia.

Xem ra, đây hoặc là kẻ thù, hoặc là người trước đây không hợp với nguyên chủ.

Có vẻ giống một kẻ cố ý đến để xem cậu hiện giờ thê thảm đến mức nào.

Nếu vậy thì mục đích của người đó chắc chắn đã đạt được, bởi trước khi biến mất, trông hắn ta có vẻ rất hài lòng.

Sầm Vũ kéo chăn lên, tiếp tục đọc sách. Cậu hiểu rõ bản chất con người đến mức không thể không nhận ra, một kẻ thực sự sống tốt làm sao có thể tìm được cảm giác cân bằng hoặc sự hiện diện từ một người thê thảm như cậu hiện tại?

Chỉ có một khả năng duy nhất —

Người đó gần đây đã gặp vận rủi, còn là vận rủi rất lớn.

Sầm Vũ tiếp tục đọc sách, vừa đọc vừa thoải mái tự nhủ:

"Anh bạn à, trong ngày đông giá rét này, xem như ngươi cũng giúp ta cảm thấy được cân bằng."