Quả cầu đang nằm trong chăn bỗng sáng lên một chút.
Sầm Vũ đang chăm chú đọc sách, không để ý đến sự thay đổi của quả cầu.
Cậu đọc đến đoạn trong sách kể rằng, sau khi thiên địa đại loạn được bình ổn, các chủng tộc bắt đầu sinh sôi nảy nở. Long Thần lại đi ngủ, và trong giấc ngủ đó, đã bỏ lỡ việc Phụ Thần tạo ra suối sinh linh, cũng như làn sóng sinh sôi đầu tiên của thần tộc. Khi Long Thần tỉnh dậy, hậu duệ của phượng tộc đã chạy khắp nơi, hổ tộc cũng đầy đàn hổ con. Tức giận, Long Thần đã đánh tơi bời tộc giao vốn cùng nguồn gốc với loài rồng.
Sầm Vũ lại cười, đổi tư thế vuốt quả cầu trong tay, giống như đang gãi cằm cho một chú mèo. Vừa vuốt vừa nói: “Long Thần này tính khí cũng không vừa.”
Quả cầu trong chăn lại lóe lên một chút ánh sáng.
Sầm Vũ tiếp tục đọc.
Đoạn sau là nội dung mà trước đây cậu từng đọc trong "Thiên Tề Địa Thọ": Phụ Thần cảm thấy áy náy vì loài rồng chỉ có một con rồng duy nhất. Vì vậy, ngài đã nặn cầu, tạo trứng, làm ra vô số trứng rồng, hy vọng loài rồng cũng có thể sinh sôi và phát triển.
Nhưng trước khi ngài kịp tự tay ấp nở chú rồng đầu tiên, Phụ Thần đã hóa thiên.
Sách còn ghi rằng: Tương truyền, Long Thần thuở sơ khai từng đích thân hóa thân thành rồng thật để ấp một quả trứng. Quả trứng đó được Long Thần mang theo bên mình suốt ba vạn năm, đi đâu cũng mang theo. Vậy mà, quả trứng ấy chẳng hề nhúc nhích, chứ đừng nói đến chuyện nở.
Điều này khiến Long Thần tức giận, đến mức đá quả trứng đã đi theo mình ba vạn năm vào trong đống trứng rồng ở Long Quật.
Sầm Vũ không kìm được, vừa vuốt quả cầu vừa cảm thán: “Quả trứng này cũng lạ, vốn dĩ dưới một rồng, trên vạn rồng, vậy mà cuối cùng lại lẫn vào đám đông, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời.”
Quả cầu trong chăn bỗng tối đi một chút.
Sầm Vũ lại nói: “Thật ra cũng chẳng sao, dù sao cũng là rồng. Nếu nó là trứng đầu tiên nở ra, thì vẫn là đặc biệt.”
Sầm Vũ, từng lời từng câu, đều đứng ở góc độ của quả trứng để sắp xếp một quy tắc sinh tồn phù hợp nhất.
Giống như hồi trước khi nuôi mèo, cậu luôn nói với những chú mèo: "Mèo có tính cách khó chịu thì nên thu lại một chút, còn những con ngoan ngoãn thì cũng đừng lúc nào cũng nhẫn nhịn. Lông phải mềm, phải để người khác vuốt ve, chạy phải nhanh, biết làm nũng, mà cũng phải biết giận."
Tóm gọn trong bốn chữ: "Thích nghi sinh tồn."
Trứng rồng ấy à, đương nhiên nhiệm vụ của nó vẫn là phá vỏ, nở thành tiểu long.
Sầm Vũ lại mắc bệnh cũ, vô tình lẩm bẩm vài câu, hoàn toàn không để ý rằng quả cầu trong chăn đã sáng lên rồi tối đi vài lần.
Cậu đặt sách xuống, trước khi đi ngủ, cầm quả cầu lên trước mặt: “Ta thực sự mong rằng ngươi không phải là một quả cầu, mà là một quả trứng. Nếu có thể nở ra thứ gì đó để ta nuôi, làm bạn với ta, thì cũng tốt hơn là ta cô đơn một mình.”
Sầm Vũ không hy vọng một món đồ sưởi tay sẽ có phản ứng gì. Nói xong câu này, cậu cười, vuốt quả cầu một cái rồi tắt đèn nằm xuống.
Nằm chưa được nửa khắc, bỗng cậu trở mình ngồi bật dậy.
Quả cầu này bên trong có thứ gì sao?
Vừa rồi, nó vừa đẩy cậu một cái!
Thu Văn, sau khi xuống hạ giới ghé qua Tiên Phủ Côn Hư, không bao lâu đã quay lại thiên giới.
Hắn biết chuyện mất trứng rồng này không thể giấu giếm, một mặt ra lệnh cho mọi người ở Tiên Phủ gấp rút tìm kiếm, một mặt quay về thiên giới, lập tức đến Bất Cự Sơn.
Bất Cự Sơn là địa bàn của Bạch Hổ Thần.
Năm xưa, trong nhóm đồng môn của họ ở Tiên Phủ cùng phi thăng, có một người khá thân với hắn, nay đang làm việc dưới trướng của Bạch Hổ Thần.
Tất nhiên, nói là dưới trướng, thực chất là trông giữ sơn môn. So với việc hắn phải canh giữ Long Quật, cũng tương tự. Nhưng dẫu vậy, cũng xem như sống khá ổn trong số những tiên hữu đã đắc đạo phi thăng, ít nhất cũng là một chức vụ đàng hoàng, hơn nữa lại còn dưới trướng một trong Tứ Đại Thần Thú.
Đồng môn ấy vừa thấy sắc mặt Thu Văn khác thường, nghe thêm chuyện mất trứng rồng, hồn vía liền bay mất.
Thu Văn hỏi: “Sao vậy?”