Kính Tinh Lan ngồi trên chiếu, tiện tay bật bài 《Vòng Tay Yên Tĩnh》, vừa nghe vừa không khỏi tự hỏi, không biết giấc mơ thời niên thiếu của Mộc Chú Nhu là như thế nào.
Chắc hẳn là vô ưu vô lo nhỉ.
Sống một cuộc đời tinh tế, mỗi ngày soi gương, dùng một câu thành ngữ để nói, đó chính là "năm tháng bình yên".
Kính Tinh Lan không thể không thừa nhận, chỉ có sống một cuộc sống ăn những món ngon tinh xảo nhất, mặc những bộ quần áo mềm mại nhất, nuôi những thú cưng đáng yêu nhất, mới có thể tạo nên một Mộc Chú Nhu có thể làm cho lòng người ta yên bình đến vậy.
Khác hẳn với thời niên thiếu của hắn, chỉ toàn những ngày vùi đầu học tập nghiên cứu không ngừng nghỉ, xen lẫn tiếng khóc của mẹ và lời phàn nàn của chị gái.
Kính Tinh Lan nhìn mặt hồ yên ả, từ từ khép mắt lại.
Mấy ngày nay hắn đều bận rộn chế tạo người máy nhỏ và một cơ giáp mini, vắt óc suy nghĩ làm thế nào để người máy trở nên dễ thương hơn, không giống chỉ tập trung vào sức mạnh sát thương mà bỏ qua ngoại hình như trước đây.
Ngay khi hắn nhắm mắt, con người máy bụng bự vốn được thiết kế làm "sứ giả" bị Mộc Chú Nhu chê bai lập tức biến hình thành một chiếc giường nâng đỡ hắn. Kính Tinh Lan nằm đối diện với mặt hồ, bước vào giấc ngủ trong sự yên bình chưa từng có.
Sáng sớm, Mộc Chú Nhu thức dậy kéo rèm cửa ra, thì thấy Kính Tinh Lan nằm ngủ bên hồ, con người máy nhỏ đã quay lại.
Lúc này mặt trời bên y mới ló lên một góc, bên phía đại sư cũng vậy. Mộc Chú Nhu nhẹ nhàng rời đi, để đại sư có thể ngủ thêm chút nữa.
Y vừa rời đi, Wu Wu cùng một đám người máy nhỏ cũng lần lượt đi theo. Khi xuống cầu, Mộc Chú Nhu quay đầu lại phát hiện cả đám người máy đang bám theo mình, y đi nhanh một chút, người máy nhỏ cũng chạy nhanh hơn; y đi chậm, bọn chúng cũng chậm lại.
"Thật sự đáng yêu chết đi được!" Mộc Chú Nhu vui vẻ nói, lòng ngập tràn thích thú.
"Ngài thật đẹp!" Một người máy nhỏ mặc quần áo đã quen thân với Mộc Chú Nhu, ngây ngô bày tỏ suy nghĩ của mình.
Giọng nói pha chút âm thanh điện tử, cứng nhắc mà đáng yêu, sự nghiêm túc trong giọng điệu lại thể hiện sự chân thành.
Mộc Chú Nhu càng thêm thích thú, tự hào nói: "Ta chưa từng thấy ai đẹp hơn ta cả."
Người máy nhỏ đáp: "Tui cũng chưa thấy."
Nó còn định nói thêm gì đó, nhưng Wu Wu đã ngồi lên vai nó, cảm nhận được nguy hiểm, người máy nhỏ lập tức im bặt, tạm thời từ bỏ ý định "nịnh nọt".
Mộc Chú Nhu nhìn đám người máy nhỏ khắp nơi, nghĩ rằng nên đặt cho chúng một cái tên. Nhưng từ cái tên "Wu Wu" thì có thể thấy, y thực sự không giỏi đặt tên. Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng y cũng nghĩ ra được vài cái tên.
Người máy nhỏ màu xanh lam đẹp nhất gọi là Tiểu Lam, con màu đen mạnh nhất gọi là Hắc Hắc, con đầu tiên đến thì gọi là Thủ Thủ, còn lại bảy con thì rất đơn giản: Nhất Nhất, Nhị Nhị... Lục Lục, Thất Thất. Dưới sự phản đối mạnh mẽ của Wu Wu, Ngũ Ngũ được đổi tên thành Tiểu Ngũ.
Để dễ phân biệt, Mộc Chú Nhu nghĩ nên làm ký hiệu cho từng con, y bàn với Wu Wu, làm cho mỗi con một dải ruy băng nhỏ, trên đó thêu tên chúng.
Do cần di chuyển không tiện đeo trên tay, nên y buộc vào cổ chúng nó. Mỗi người máy nhỏ đều mang trên cổ một dải ruy băng ngắn, phần rủ xuống có thêu tên của chúng.
Mộc Chú Nhu hài lòng: "Từ hôm nay, các ngươi đều là những người máy nhỏ có tên rồi!"
Các người máy nhỏ nhìn nhau, có vẻ rất thích thú.