Người máy nhỏ đóng bụng lại, quay về bên cạnh Mộc Chú Nhu, lấy túi trữ vật ra đưa cho y.
Để đại sư có thể mở được túi trữ vật, túi này hiện đang ở trạng thái vô chủ. Mộc Chú Nhu không thể dùng ý niệm, đành tự tay mở túi, lấy chiếc rương vừa lớn vừa nặng ra.
Wu Wu cũng nhảy tới, tò mò nhìn chiếc rương lớn kia: “Wu Wu!”
Mộc Chú Nhu mở rương ra, cả hai đều kinh ngạc đến ngây người.
Bên trong rương là cả một tổ người máy nhỏ!
Những người máy nhỏ bên trong còn nhỏ hơn nữa. Ngoài màu bạc giống nhau, còn có hai con khác màu: một con màu đen và một con màu xanh.
Kính Tinh Lan nói: “Những con này để lại cho cậu làm việc, con màu đen bảo vệ cậu, còn con màu xanh…” Hắn hơi khó xử, nói: “Con màu xanh, tôi đã tải rất nhiều bài hát, cậu muốn nghe bài nào, nó đều có thể hát cho cậu nghe.”
Không chỉ một bài, vì không có tế bào nghệ thuật nên Kính Tinh Lan không biết chọn bài nào. Hắn cho vào đó tất cả các bài hát từ mấy trăm năm trước đến nay luôn một thể.
Sống một mình ở nơi này chắc hẳn sẽ rất cô đơn, tinh cầu này lạc hậu đến mức ngay cả hoạt động giải trí cũng không có.
Mộc Chú Nhu cầm con người máy màu xanh nhỏ nhất, đôi mắt sáng lấp lánh.
Kính Tinh Lan khẽ ho một tiếng: “Bài hát hơi nhiều, cậu có thể phát ngẫu nhiên.”
Không ai có thể tin rằng, Kính Tinh Lan lại chế tạo một người máy chỉ để phát nhạc. Chức năng phát nhạc này người máy nào cũng có thể làm được, cần gì phải đặc biệt chế tạo một cái riêng. Trước đây chắc chắn Kính Tinh Lan sẽ nghĩ như vậy, hắn căn bản không thể tin có một ngày mình lại nhàm chán đến mức này.
Lãng phí thời gian làm những việc chẳng có ý nghĩa thực tế, trong cuộc đời của một người lý trí như Kính Tinh Lan, điều này vốn là điều hắn coi thường nhất.
Nhưng giờ đây, hắn chỉ cảm thấy Mộc Chú Nhu sẽ thích.
Qua những ngày quan sát, hắn phát hiện Mộc Chú Nhu là người rất có nghi thức cảm, bất kể làm cái gì cũng vậy, hơn nữa y còn thích hát, đôi khi Kính Tinh Lan còn nghe thấy những đoạn hát nhỏ giọng từ phía y.
Mộc Chú Nhu còn chưa kịp nói gì thì đã chỉ thấy bóng lưng của Kính Tinh Lan, và bước chân vội vã rời đi của hắn.
Mộc Chú Nhu không hiểu tại sao đại sư lại vội vàng như vậy, y kéo Wu Wu ra khỏi đám người máy nhỏ, yêu thích không nỡ rời tay vuốt ve con người máy màu xanh nhỏ nhất, sao lại có thứ nhỏ bé đáng yêu đến thế này chứ.
“Mày thật sự rất đáng yêu.” Mộc Chú Nhu nói.
“Đại sư nói phát ngẫu nhiên?” Mộc Chú Nhu hỏi: “Ngẫu nhiên là theo ý của người máy nhỏ sao?”
Đêm xuống, khi Kính Tinh Lan trở lại hồ nước thì Mộc Chú Nhu đã ngủ từ lâu. Ngôi nhà gỗ nhỏ trên hồ có từng lớp rèm lụa lay động trong gió nhẹ, bên ngoài có một cơ giáp mini màu đen đang ngồi dựa vào chiếc ghế nhỏ của người máy nhỏ, lặng lẽ bảo vệ người bên trong.
Đó là thành quả của hai đêm thức khuya của Kính Tinh Lan.
Mọi thứ đều yên tĩnh và thanh bình, khiến tâm trí vốn rối bời của hắn cũng dần dịu lại.
Cạnh đó, một người máy nhỏ mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi bên hồ đợi hắn.
Khi Kính Tinh Lan bước tới, người máy nhỏ lập tức đưa đồ từ bụng ra cho hắn, lần này không phải là túi trữ vật, mà là một tờ giấy.
Trên tờ giấy trắng tinh, nét chữ thanh thoát ghi rằng:
“Đại sư, đã phát ngẫu nhiên một bài [Vòng tay yên tĩnh], tối nay có thể ta sẽ mơ một giấc mơ của thời niên thiếu.”