Ta Thịnh Hành Hai Giới Tinh Tế Tu Chân

Chương 22

Mộc Chú Nhu đang bê hai chiếc ghế nhỏ đi về phía này, ghế nhỏ được chạm khắc tinh xảo, bốn chân có hoa văn cổ xưa lan lên, mặt ghế trơn mịn, còn có đệm ngồi tròn trịa. Mộc Chú Nhu đặt hai chiếc ghế trước cửa, rồi quay lại nói với hai “bé con” phía sau: “Mỗi đứa một chiếc.”

Kính Tinh Lan: "…."

Chả trách lại nhỏ thế.

Người máy nhỏ và Wu Wu gật đầu, ngoan ngoãn tìm chiếc ghế có khắc tên mình để ngồi xuống.

Mộc Chú Nhu thấy bọn chúng ngồi ngay ngắn, lúc này mới nhìn Kính Tinh Lan: “Đại sư.”

Nhìn thấy hắn, khuôn mặt Mộc Chú Nhu bất giác nở nụ cười: “Hôm nay tâm trạng của ngài có vẻ rất tốt."

Kính Tinh Lan nhìn mặt hồ trong vắt, nói: “Ừ, có một cây sống rồi.”

Cây ấy mọc ngay bên hồ, Mộc Chú Nhu cũng có thể nhìn thấy những chiếc lá nhỏ đung đưa trong gió, tràn đầy sức sống: “Nó thật còn sống!”

Mộc Chú Nhu cũng rất vui mừng: “Đại sư, đây là cây đồng tiền, lá của nó có thể ăn được, vừa ngọt vừa ngon.”

Kính Tinh Lan làm sao nỡ ăn, nếu hắn ăn một chiếc lá, bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.

Hắn cười cười, triệu hồi một con người máy lớn, người máy này cao hơn hắn rất nhiều, nổi bật nhất là chiếc bụng tròn.

Mộc Chú Nhu tò mò nhìn, thấy Kính Tinh Lan nhấn một nút, bụng của người máy lớn đột nhiên mở ra. Mộc Chú Nhu và Wu Wu ngạc nhiên há mồm, chỉ có người máy nhỏ xoa ghế của mình, hoàn toàn bình thản.

Kính Tinh Lan nói: “Sau này để nó giúp chúng ta vận chuyển đồ, tôi đã cài đặt sẵn chương trình, nó có thể tự đi lên từ hồ.”

Những thứ lạ lùng đột nhiên xuất hiện từ trong hồ rất khó giải thích, nhưng nếu là người máy thì sẽ dễ chấp nhận hơn.

Mộc Chú Nhu tò mò hỏi: “Sao ngài không làm một người máy nhỏ hơn?”

Kính Tinh Lan kiên nhẫn giải thích: “Bụng người máy nhỏ có thể chứa được bao nhiêu? Ngay cả cây giống cũng không đặt vừa.”

Mộc Chú Nhu nói: “Đương nhiên là được!”

Vừa nói xong, y xoay người ngồi xuống chạm vào bụng người máy nhỏ, hỏi: “Bụng mày mở được không?”

Người máy nhỏ nghiêng đầu, bụng mở ra, bên trong chỉ là một khoảng không gian nhỏ hình vuông. Mộc Chú Nhu lại hài lòng gật đầu: “Đủ lớn rồi.”

Y ôm người máy nhỏ lén lút rời đi, Wu Wu cũng nhảy xuống đi theo. Không lâu sau, ba “bé con” lại xuất hiện trên mặt hồ, Mộc Chú Nhu vỗ vỗ người máy nhỏ, người máy nhỏ tự nhảy xuống hồ, biến mất.

Trên mặt hồ của tinh cầu Cali, một người máy nhỏ nhô đầu lên từ nước, sau đó chủ động đi tới chỗ Kính Tinh Lan, mở bụng, đưa ra một cái túi trắng.

Đó là một cái túi rút bằng lụa trắng, góc dưới bên phải có một bông hoa được vẽ bằng chất liệu đặc biệt, Kính Tinh Lan tò mò mở dây buộc của túi, nhìn vào bên trong thì cả người sững sờ.

Qua miệng túi không lớn lắm, hắn thấy bên trong là một không gian rộng lớn, có một cái cây bên trong. Cái cây đó chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong đó.

Kính Tinh Lan đưa tay vào trong, dễ dàng lấy cây giống cùng loại với cây đã sống được bên hồ ra, ánh mắt không thể bình tĩnh nhìn người đang ung dung trong hồ nước.

Rõ ràng tinh cầu này lạc hậu đến mức ngay cả người máy cũng chẳng biết, vậy mà công nghệ không gian lại được ứng dụng đến trình độ như thế.

Mộc Chú Nhu nhìn đại sư cầm túi trữ vật của mình không nói lời nào, chẳng lẽ là ghét túi trữ vật của y nhỏ quá sao?

Sau khi đặt cây giống xuống, Kính Tinh Lan thử cho đồ vào túi trữ vật, hắn có thể dễ dàng nhét một cái rương lớn vào trong. Hắn cân nhắc một chút, thấy túi chẳng có chút trọng lượng nào, nén lại sự tò mò đặt túi vào bụng người máy nhỏ.