Không phải đã bảo với y rằng người máy nhỏ không phải vật sống sao?
Mộc Chú Nhu xuất hiện ở giữa hồ, tay ôm lấy người máy nhỏ. Vì được làm bằng tơ Linh Tàm không thấm nước cũng không cháy, người máy nhỏ trông không hề nhếch nhác, chỉ nằm cứng đờ trong vòng tay y.
Kính Tinh Lan bừng tỉnh, kể từ khi gặp cái hồ kỳ lạ này và người kỳ lạ kia, cuộc sống của hắn ngày càng có nhiều lúc cạn lời, thường xuyên cảm thấy đau đầu.
“Đó là phản ứng căng thẳng của nó, gặp nguy hiểm sẽ giả chết.” Kính Tinh Lan nói: “Cũng không đúng, nó vốn không phải vật sống.”
Giả chết thì phải là sinh vật sống mới làm được, cuối cùng Kính Tinh Lan cũng tìm lại được logic của mình, nói: “Người máy nhỏ không sao.”
Mộc Chú Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy đại sư giúp ta kiểm tra được không?”
Kính Tinh Lan gật đầu, Mộc Chú Nhu cẩn thận đặt người máy nhỏ xuống. Người máy nhỏ biến mất, sau đó xuất hiện bên cạnh đại sư.
Kính Tinh Lan nhặt người máy nhỏ lên, ngạc nhiên khi thấy quần áo trên người nó không hề bị ướt. Hắn cởi bộ quần áo của người máy nhỏ ra kiểm tra, sau đó im lặng.
“Đại sư, người máy nhỏ không sao chứ?” Mộc Chú Nhu hỏi.
Kính Tinh Lan bị vả mặt. người máy nhỏ có chuyện, đây không phải là phản ứng căng thẳng.
Kính Tinh Lan hỏi: “Nó bị như vậy là thế nào?”
Mộc Chú Nhu liếc nhìn Wu Wu đang trốn trong tay áo mình, kéo nó ra ngoài, nói: “Chỉ là bị Wu Wu va đυ.ng một cái thôi.”
Kính Tinh Lan: "…."
Đây đâu phải là cục bột mềm mại gì, mà là một con quái vật bạo lực thì có!
Người máy mà hắn chế tạo dù là hạng A cũng không thể bị hỏng chỉ vì một cú đυ.ng ngã. Kính Tinh Lan sợ hãi trước một người một thú này, không nói một lời sửa chữa cho người máy nhỏ, còn tỉ mỉ gia cố thêm, mặc lại quần áo cho nó sau đó trả lại.
Mộc Chú Nhu ôm người máy nhỏ “sống” lại, vừa dạy dỗ Wu Wu vừa nhìn đại sư đang trồng cây bên kia.
Wu Wu rất quý trọng tơ Linh Tàm của mình, chỉ miễn phí cho Mộc Chú Nhu mặc quần áo làm từ tơ Linh Tàm, còn những người khác đều phải đổi bằng đồ vật hoặc linh thạch.
Ngày trước bọn họ có thể sống sót phần lớn nhờ vào tơ Linh Tàm của Wu Wu, tơ Linh Tàm mềm mại còn đẹp hơn cả Giao Ti, chỉ một mảnh nhỏ cũng có thể bán với giá rất cao.
Wu Wu nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất rất bạo lực, lại còn có sức mạnh kỳ dị. Khi thấy người máy nhỏ mặc quần áo từ tơ Linh Tàm của mình, nó nổi giận.
Hậu quả của cơn giận là…
Bình thường hiền lành ít nói, nhưng thật bên trong toàn là bạo lực, còn có sức mạnh không ai ngờ.
“Người máy nhỏ đã giúp chúng ta dựng nhà, còn giúp trồng trọt, đâu phải mặc quần áo không công.” Mộc Chú Nhu nói.
“Wu Wu.” Wu Wu cụp đầu, từ một kẻ bạo lực biến thành bánh bao Wu Wu, ngoan ngoãn nghe lời.
Bên kia, mười mấy cây của Kính Tinh Lan đã được trồng xong, dù là Kính Tinh Lan hay Mộc Chú Nhu đều hy vọng chúng sẽ sống được.
Xế chiều hôm sau, khi kiểm tra lại Kính Tinh Lan phát hiện có một cây luôn giữ được vẻ xanh tươi. Nhờ cây này mà những cây khô héo khác cũng không khiến hắn cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ cần có một cây sống, cũng đủ để vực dậy tinh thần.
Trên tinh cầu Cali, cuối cùng cũng có thực vật sống sót, đây là cây sống duy nhất, quý giá hơn bất kỳ thứ gì.
Người đầu tiên Kính Tinh Lan muốn chia sẽ tin tốt là Mộc Chú Nhu. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng hắn cảm thấy hình như hồ nước nhỏ rộng ra một chút, tầm nhìn của hắn cũng xa hơn.