Ta Thịnh Hành Hai Giới Tinh Tế Tu Chân

Chương 20

Gương mặt của Mộc Chú Nhu nở rộ như một bông hoa, y nheo mắt cười tươi.

Hồi nhỏ, khi y tặng hoa cho Đại sư huynh thì đã bị Nhị sư huynh đánh vỡ, Nhị sư huynh nói, chỉ có kẻ vô dụng mới chìm đắm trong chuyện vụn vặt đời sống mà sao nhãng tu luyện.

Giờ đây y làm quần áo cho người máy nhỏ lại được đại sư khen đẹp, hơn nữa là một đại sư lợi hại như vậy, sao y lại không vui được chứ.

"Đại sư, vì sao ngài không vui?" Mộc Chú Nhu cho người máy nhỏ rời đi, rồi tự ngồi xuống bên cửa hỏi.

Kính Tinh Lan ngẩn ra, cũng đã lâu rồi không ai hỏi hắn vì sao không vui, hắn chỉ vào cây bên cạnh, nói: "Dường như không thể sống được nữa."

"Đại sư, ngài chờ ta một chút!" Không đợi Kính Tinh Lan nói gì thêm, y đã nhanh chóng đứng dậy, biến mất trước mắt hắn.

Tiếp theo, Kính Tinh Lan thấy một cái cây từ dưới hồ nhô lên, rồi lại một cái cây khác... Hồ nước vốn nhỏ, nay bị cây cối lấp đầy.

Sau cơn ngạc nhiên, Kính Tinh Lan vội bảo người máy nhỏ vớt cây, mới có khoảng trống để nhìn thấy gương mặt tươi cười của người mặc áo trắng.

"Đại sư, không sao đâu. Một loại cây không sống được thì trồng loại khác, luôn sẽ có loại sống được." Giọng của Mộc Chú Nhu trong trẻo.

Kính Tinh Lan: "Cậu…"

Mộc Chú Nhu lập tức nói: "Đại sư, ta tên là Mộc Chú Nhu, chữ "Chú" trong mưa thấm khắp sinh mệnh, mưa dưỡng vạn vật."

Học giỏi lý nhưng kém văn, đã nhớ thành ngữ đã là cực hạn, Kính Tinh Lan: "…."

Mộc Chú Nhu đầy ân cần nói: "Ngài có thể gọi ta là Mộc Mộc."

Cùng lúc đó, khi Mộc Chú Nhu đang nhổ cây, Wu Wu cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong túi trữ vật, nhìn thấy người máy nhỏ đang lấy nước ở bên suối.

"Wu?" Wu Wu ngủ suốt một ngày một đêm, vẫn còn hơi ngơ ngác.

Người máy nhỏ quay đầu nhìn nó.

"Wu Wu!"

Không hiểu sao Wu Wu lớn hơn một chút, giống như một quả cầu, lao mạnh vào người máy nhỏ.

Con người máy nhỏ vốn có thể nâng cả cây lớn, bị Wu Wu đẩy bay vào suối.

Người máy nhỏ mãi mới đứng lên được, nghiêng đầu, không hiểu chuyện gì.

Wu Wu lại một lần nữa đẩy nó vào suối. Lần thứ hai bị đẩy xuống, người máy nhỏ nằm trong dòng nước, bất động.

Thấy người máy nhỏ nằm bất động rất lâu, Wu Wu bay tới đứng lên người nó: “Wu Wu?”

Người máy nhỏ vẫn không nhúc nhích, Wu Wu từ một kẻ bạo lực trở nên dịu dàng, nó cọ cọ vào quần áo trên người người máy nhỏ, rồi bay đi tìm Mộc Mộc.

Bên này, Mộc Chú Nhu đang chờ đợi, trong lòng có một mong ước nho nhỏ, hy vọng đại sư sẽ gọi y là Mộc Mộc.

Cái tên này chỉ có mẫu thân của y từng gọi, những người khác sẽ không gọi y như vậy. Y cảm thấy đại sư không giống những người khác, người sẽ ăn cơm y nấu, khen quần áo y làm đẹp, có khi nào cũng sẽ gọi y là Mộc Mộc không.

Lúc này Wu Wu bay tới, đậu lên vai Mộc Chú Nhu: “Wu Wu!”

Ngữ điệu “Wu Wu” này, nghe là biết có vấn đề, Mộc Chú Nhu hỏi nó: “Làm sao vậy?”

Wu Wu chìa tay nhỏ ra, chỉ về phía người máy nhỏ đang nằm bất động bên bờ suối, nơi đó Kính Tinh Lan không nhìn thấy được, nhưng Mộc Chú Nhu có thể nhìn rõ ràng.

Kính Tinh Lan nhìn thấy cục bột trắng kỳ lạ kia, còn chưa kịp quan sát kĩ thì Mộc Chú Nhu đã chạy đi cùng với cục bột trắng đó.

Chưa đầy một lúc, Kính Tinh Lan còn chưa nhìn thấy bóng dáng Mộc Chú Nhu, đã nghe tiếng y hốt hoảng nói: “Đại sư, người máy nhỏ chết rồi!”

Kính Tinh Lan: "…."