Thiếp Thất Tâm Cơ Yêu Kiều Mị Hoặc, Dứt Khoát Đều Bỏ Cha Lấy Con!

Chương 7

Chương 7

Nhưng nàng lại không tin những thứ đó.

Tiêu Điệp tự nhận mình không phải là thiện nam tín nữ gì cả.

Càng không thể để yên cho người ta nhảy nhót ngay trên đầu mình.

Có thù tất báo, ngụy quân tử - thật tiểu nhân, chính là để nói đến loại người như nàng đấy.

Nếu những kẻ chèn ép nàng mà có một cái kết có hậu thì buổi tối nàng sẽ ngủ không ngon giấc nổi.

Ở thời hiện đại còn như thế, huống chi là thời cổ đại phân chia giai cấp rạch tòi như hiện tại.

Nếu như nàng không tranh giành, thì mới thật sự là sẽ trở thành thịt cá trên thớt của người ta đấy.

Chỉ riêng chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đã đủ để khiến người ta cảnh giác rồi.

Để nàng sống tạm bợ một đời, làm một cái túi trút giận ư?

Còn chẳng bằng để nàng trực tiếp chết luôn ở dưới vực sâu kia đi!

Tiêu Điệp suy nghĩ cẩn thận những điểm mấu chốt trong đó, ngược lại – tâm tình đã thả lỏng hơn hẳn.

Thân thể này của nàng tối hôm qua vốn là đã bị lăn lộn không nhẹ, vừa rồi lại còn bị đánh rồi bị phạt quỳ nữa, đã sớm buồn ngủ không chịu nổi rồi.

Nàng bò lên trên giường, chẳng quan tâm đến những chuyện khác nữa, cứ thế làm lăn ra ngủ mất.

Hệ thống muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại thôi, nó cũng không hỏi xem sau này nàng định thế nào, mà cứ thế để nàng chìm vào giấc ngủ.

Khi Tiêu Điệp tỉnh dậy thì mặt trời cũng ngả về Tây từ lâu rồi. Ngoài kia, ánh trăng đã lơ lửng trên cành cây đầu ngõ.

Hạ nhân mang bữa tối đến, Tiêu Điệp nhìn qua, cảm thấy còn chẳng bằng những bữa cơm giảm cân mà mình tự tay chuẩn bị khi còn ở thời hiện đại nữa.

Chỉ vài cọng rau xanh nấu đến nhũn mềm, thêm một bát cơm nguội khô cứng đến mức có thể khiến người ta mắc nghẹn.

Tiêu Điệp đặt đũa xuống, quyết định không ăn.

Nàng chẳng định nuông chiều sự cẩu thả, cũng chẳng thể chấp nhận sự qua loa này.

Mặc dù từ một ảnh hậu với gia tài hàng chục tỷ biến thành một tiểu thông phòng nghèo đến mức không có nổi hai lượng bạc trong người, nhưng không vì thế mà Tiêu Điệp định hạ thấp tiêu chuẩn sống của mình.

Đứng trước gương đồng, nàng ngắm nhìn diện mạo chủ nhân cơ thể này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt hạnh, gò má đầy đặn và khóe môi điểm nét cười duyên, thậm chí còn thấp thoáng má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thế nhưng, dáng vẻ thường ngày của nguyên chủ lại rụt rè co rúm, luôn cúi gầm mặt, làn da cũng xỉn màu vì phải phơi nắng mà chăm sóc hoa cỏ ngoài vườn, khiến nhan sắc bị tổn hao ít nhiều.

Tiêu Điệp nhớ tới điểm tích lũy vừa kiếm được từ hệ thống, lập tức đổi một viên "Mỹ Bạch Đan" từ hệ thống mua sắm.

Số điểm vừa mới tích lũy đã vơi đi phân nửa chỉ trong chớp mắt, nhưng nàng thấy nó rất xứng đáng.

Dẫu biết linh hồn thú vị là mấu chốt để tạo nên giá trị con người, nhưng nhan sắc vẫn là tấm vé đầu tiên để được bước chân vào trò chơi này.

May mắn thay, hệ thống không hoàn toàn vô dụng. Sau khi nuốt viên Mỹ Bạch Đan, làn da của Tiêu Điệp dần trở nên trắng nõn, hồng hào, dưới ánh nến mà vẫn toát lên nét cuốn hút mê người.

Nhìn vào gương đồng, Tiêu Điệp thử vài biểu cảm khác nhau.

Quản lý biểu cảm là yêu cầu cơ bản nhất đối với một nghệ sĩ.

Nhanh chóng tìm ra góc độ và tư thế phù hợp với bản thân là điều vô cùng quan trọng, và trong lĩnh vực này, Tiêu Điệp cũng coi như là một bậc thầy rồi.