Chương 8
Hệ thống nhìn cô gái trong gương – đôi mắt sáng ánh nước, hàng lông mày hơi nhíu lại, dung mạo mỹ miều – nhất thời không thốt nên lời.
Ký chủ của nó tuy rằng có chút độc đoán, nhưng lại thực sự đẹp đến mê mẩn.
Có những người đẹp ở làn da, có những người đẹp ở cốt cách, và cũng có những người đẹp ở linh hồn.
Cho dù làn da của thân thể vị nguyên chủ này có trở nên trắng nõn thì cũng chỉ dừng lại ở mức một mỹ nhân bình thường có nhan sắc thượng thừa mà thôi.
Nhưng khi ký chủ nhà nó ở trong cơ thể này mà đưa mắt nhìn quanh bốn phía, 0238 lại tựa như được nhìn thấy một vẻ đẹp tuyệt trần vậy.
Cứ như thể nàng có thể điều động được từng tế bào trong cơ thể, khiến chúng phục tùng theo ý mình.
Từng sợi tóc đều như vì nàng mà sống động hơn, như muốn góp chút sức mọn để tôn lên nét đẹp kiều diễm của nàng, góp phần hoàn thiện cho sự xinh đẹp khó lòng tả nổi của nàng.
Tiêu Điệp không rõ hệ thống đang nghĩ gì.
Nàng cau mày, nhấc lên chiếc váy dài màu hồng tươi thêu hoa hợp hoan mà nàng vốn chẳng mấy ưa thích.
Thay vào đó, nàng đổi sang bộ áo váy màu xanh đậm có kiểu dáng đơn giản mà ngày thường các nha hoàn vẫn mặc.
Nguyên chủ còn trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn, mảnh mai.
Chiếc váy màu hồng tươi trông có vẻ lộng lẫy, nhưng khi mặc lên người lại không ăn nhập gì với khí chất của nàng cả, chỉ khiến người ta cảm thấy lòe loẹt, thô tục - Giống như một kẻ tầm thường vừa mới phất lên đã vội vã khoe khoang.
Có thể đoán được người tặng bộ váy này cũng đã ôm suy nghĩ chẳng mấy tốt đẹp gì.
Thay vì mặc chiếc váy đó, nàng cảm thấy chẳng thà mình mặc đồ cũ còn hơn, ít ra có thể tái hiện tình cảnh khi đó với tên đàn ông chó má kia.
Hệ thống nhìn nàng thay xong quần áo, không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở:
“Ký chủ, bộ đồ trên người cô... Hình như tối qua đã bị tướng quân xé rách rồi.”
Tiêu Điệp xoay nhẹ vòng eo, nhìn bên hông lộ ra da thịt trắng nõn, khẽ mỉm cười: “Ta biết. Như vậy không phải càng tốt sao?”
Nàng lấy kim chỉ ra, khâu sơ lại chỗ rách, rồi chỉnh trang lần nữa.
Nàng đều bỏ qua những loại phấn son rẻ tiền kia, chỉ để mặt mộc, chỉ cầm mảnh giấy son môi lên, đặt trên cánh môi rồi khẽ nhấp.
Cuối cùng, nàng thổi tắt nến, giả vờ đã ngủ say, sau đó len lén chuồn ra khỏi cửa.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp. Tiêu Điệp bước chầm chậm trên con đường lát đá, đi mãi cho đến khu nhà kính nơi nguyên chủ từng trồng hoa.
Nàng ngựa quen đường cũ mà tìm được cái ấm đồng dùng để tưới hoa, sau đó cẩn thận tưới nước cho từng khóm hoa.
Dưới ánh trăng vằng vặc, mỹ nhân và hoa cùng tỏa sắc.
Vòng eo của mỹ nhân mềm mại tựa dải lụa, mỗi lần khom lưng tưới nước lại để lộ ra đường cong uyển chuyển mê hồn.
Làn da trắng nõn tựa như ngọc mà phiếm lên ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng. Hai lọn tóc mai bên tai nàng cũng nghịch ngợm mà tung bay theo làn gió thanh mát.
Tần Chí không hiểu sao lại bị một sức hút lạ kỳ dẫn lối đến đây, để rồi ngay khi vừa bước chân tới, hắn ngẩn người trước cảnh sắc tuyệt mỹ ấy.
Hắn vô thức đi chậm lại, nhưng khi đến gần hơn, lại nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ vọng đến trong màn đêm.
"Nàng khóc cái gì?"
Tần Chí không hề nhận ra bóng dáng mảnh mai trước mắt chính là cô nương mà hắn đã vô tình chiếm đoạt trong cơn say đêm qua.
Khi Tiêu Điệp nghe thấy tiếng nói của hắn, nàng giống như chú nai nhỏ bị kinh hoàng, quay đầu lại đầy hoảng hốt. Đến lúc này, Tần Chí mới nhận ra nàng.