Tiêu Điệp rất muốn chửi ầm lên một trận cho thỏa.
Hỏi nhiệm vụ này có khó hay không thì nó không khó.
Chỉ cần sống sót là coi như hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ rồi.
Có thể kiếm được nhiều hay ít điểm tích lũy thì phải xem bản lĩnh.
Có điều, từ trước đến nay, cô hoặc là không làm thì thôi, chứ đã làm thì sẽ làm cho được tốt nhất.
Con người sống trên đời, nào có đơn giản chỉ là chuyện ăn no mặc ấm cơ chứ.
Còn đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Một nha hoàn mặt hếch cao bưng một kiện váy dài màu đỏ tươi thêu hoa hợp hoan nửa cũ nửa mới đến, đang đứng ngoài cửa phòng nàng.
“Tiêu thông phòng, đây là phu nhân ban thưởng cho ngươi, còn không nhanh quỳ tạ ơn?”
Tiêu Điệp có ký ức của nguyên chủ, biết rằng đời trước cũng có một chuyện như vậy xảy ra.
Nguyên chủ thành thành thật thật quỳ gối trong viện để tạ ơn, vừa quỳ một cái là cứ thế mà nâng cái khay đựng quần áo này quỳ cho tới khi trời tối luôn.
Ngoài chuyện muốn ra oai phủ đầu cho nàng một trận, thật ra phu nhân càng là muốn nàng tự mình uống một chén thuốc tránh thai hơn.
Phu nhân đã vào phủ ba năm nhưng vẫn chưa có con, nàng ta dĩ nhiên cũng không dám trắng trợn mà ngăn cấm những thϊếp thất khác sinh con cho tướng quân.
Cho nên nhưng lời này, chỉ có thể để Tiêu Điệp chủ động nhắc tới.
Vào ngày mà nàng thừa sủng, cho người đến trừng trị để dằn mặt nàng, cũng là vì muốn nàng ngoan ngoãn tự giác một chút.
Chỉ là nguyên chủ tâm tư đơn thuần, không thể nghĩ được những điều này, thế nên sau đó mới phải chịu tra tấn như vậy.
Còn đối với Tiêu Điệp mà nói, trước khi chiếm được địa vị nhất định trong lòng tên đàn ông kia, nàng tuyệt đối sẽ không dùng con cái để trói buộc hắn.
Thủ đoạn như vậy thật sự là quá mức kém cỏi.
Làm không tốt, khéo còn đền cả mạng mình vào ấy chứ.
Kết cục sẽ chẳng khác nào nguyên chủ cả.
Cũng chỉ là một chén thuốc tránh thai thôi mà, nàng uống là được.
Tiêu Điệp bắt chước bộ dạng nhút nhát nhát gan ngày thường của nguyên chủ, thành thành thật thật mà quỳ xuống tạ ơn.
“Đa tạ ân điển của phu nhân, thế nhưng nô gia tự biết bản thân phúc mỏng, muốn xin một chén thuốc tránh thai, không biết có thể nhờ tỷ tỷ báo lại cho phu nhân giúp ta được không?”
“Hừ! Không biết xấu hổ.” Nha hoàn kia khinh thường mà phỉ nhổ nàng, tiếp tục nói: “Nói như thể ngươi thực sự có cái bản lĩnh ấy vậy, cũng không sợ cái thân cỏn con của mình gánh không được phần phú quý đó, khéo lại còn góp mạng cho nó ấy chứ.”
Nàng ta nói tới nói lui một hồi, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Không lâu sau, nàng ta bưng một chén thuốc tránh thai đến, tận mắt nhìn Tiêu Điệp uống hết.
Lần này, sắc mặt nàng ta rốt cuộc đã đỡ lạnh lùng hơn một chút: “Phu nhân có tấm lòng nhân hậu, bảo ta nhắn ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Về sau Tiêu thông phòng cũng nên cảnh giác một chút, đừng lại tiếp tục nảy sinh lòng tham không nên có kia.”
Nói xong, nha hoàn kia phất tay áo rời đi.
Tiêu Điệp lúc này mới đứng lên, xoa xoa hai cái đầu gối rồi tập tễnh trở về phòng.
Lòng tham không nên có ư.
Cái gì gọi là lòng tham không nên có?
Thất bại thì gọi là lòng tham, nhưng nếu thành công thì sao?
Kẻ bề trên luôn thích dùng đắt rẻ sang hèn để phân chia con người một cách rõ ràng, nghĩ nhiều một chút hay muốn nhiều một phần cũng đều là không có quy củ, là đáng chết.