La Thiển vệ sinh buổi sáng xong liền uống thuốc sau đó cùng cô ăn chút cháo thịt rồi ra ngoài đi săn, tuy đã có thịt khủng thú nhưng mùa đông sắp tới hắn cần phải săn nhiều con mồi tìm nơi thích hợp để giữ trữ thịt qua mùa đông.
Khi thấy hắn ra ngoài cô bèn hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi săn thú.”
Cô chỉ vào núi thịt sắp có mùi lạ bên cạnh: “Chúng ta còn rất nhiều thịt khủng thú mà, anh đi làm gì?”
“Sắp tới mùa đông rồi tôi cần phải đi săn nhiều con mồi hơn, nếu không mùa đông tới chúng ta sẽ không có gì để ăn.”
“Các anh ở đây bảo quản thịt thế nào?”
“Tìm một hang động có nhiệt độ thấp cho thịt vào.”
Nhật Dạ nhíu mày, trừ khi là hầm băng nếu không thịt cũng không thể nào bảo quản lâu như vậy được.
Cô hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới mùa đông?”
“Ba tháng nữa.”
Còn tới tận ba tháng mà hắn đã lo trữ thịt xem ra mùa đông nơi này rất khắc nghiệt.
Cô nhìn hắn tò mò hỏi: “Anh đã hết bệnh rồi, không tính về bộ lạc sao?”
Cô muốn cùng hắn về bộ lạc sinh sống, mùa đông nếu chỉ có hai người ở ngoài e không an toàn, chưa kể với hang động này chỉ sợ mùa đông họ sẽ chết cóng.
La thiển gật đầu.
Nhật Dạ hơi lo lắng, ánh mắt trông mong nhìn hắn, cô hy vọng hắn có thể mang cô cùng đi, dù biết mình là giống cái tàn tật có khả năng cao sẽ bị bộ lạc từ chối nhưng cô có thể chữa bệnh trùng đen, La Thiển là người đầu tiên được cô chữa khỏi chỉ cần hắn nói một câu bộ lạc nhất định sẽ cho cô vào ở.
La Thiển đáp: “Tôi sẽ mang cô đi cùng nhưng không phải bây giờ, bộ lạc La Hủ chỉ chào đón thú nhân có sức mạnh có thể tạo ra thức ăn, vì thế mang theo nhiều con mồi về cô sẽ dễ dàng được cho vào bộ lạc hơn.”
Nghe hắn nói vậy Nhật Dạ rất cảm động: “Vậy anh đi đi, khi nào anh về mang tôi theo cùng là được, anh yên tâm tôi sẽ không kéo chân sau anh đâu, cùng lắm nếu như bộ lạc không cho tôi vào tôi sẽ…”
Sẽ quay lại đây sinh sống sao, cô không dám nói ra, cô sợ mình sẽ chết vì lạnh hoặc vì cô đơn.
“Cô yên tâm bộ lạc nhất định sẽ cho cô vào, cứ tin tôi.”
Nghe được câu này, Nhật Dạ an tâm hơn: “Được tôi tin anh.”
La Thiển ra khỏi hang động. Nhật Dạ lấy ipad ra tranh thủ viết thêm vào mục ghi chú mà mấy ngày qua cô không có cơ hội làm.
Trước tiên là ghi đơn thuốc chữa bệnh trùng đen, không quên ghi cả đặc tính của thảo dược nơi mọc và cấu tạo, sau đó là đến đơn thuốc cầm máu, ghi rất cẩn thận. Hoàn thành xong ghi chú, cô lật mở tài liệu bắt đầu xem cách tạo lửa, chờ La Thiển về sẽ cùng hắn làm ra lửa.
Tới giữa trưa La Thiển trở về mang theo một con mồi rất lớn, là một con trâu lông vàng, bộ lông của nó nhìn như lông cáo trông rất đẹp.
“Bộ lông này rất thích hợp làm quần áo.” La Thiển nói với cô.
Nhật Dạ không ngờ hắn lại để ý đến nhu cầu của cô như vậy, tuy bộ đồ trên cơ thể rất tốt, nhưng vải sẽ hư cô giờ chắc chắn không thể trở về cũng nên sớm làm quen với phong tục và cách ăn mặc nơi này.
“Cảm ơn anh.”
La Thiển không nói gì chuyên tâm xử lý con mồi, lấy da lông phơi lên cao để dành cho cô.
Chờ hắn xử lý xong cô liền nói: “Đi cùng tôi thử tạo ra lửa.”
Nói rồi cô chỉ đạo hắn tìm gỗ khô, khoét lỗ, đặt trên một lớp lá khô. Trước tiên chính tay cô thử nghiệm, nhưng do sức lực yếu nên xoay mãi cũng không ra lửa hai cánh tay mỏi nhừ, lòng bàn tay vì ma sát nhiều đỏ ửng, cuối cùng cô chỉ đành để La Thiển làm.
Sức lực thú nhân rất mạnh, xoay cọc gỗ nhanh tới mức chỉ thấy tàn ảnh, chẳng mấy chốc khói trắng bốc lên.
“Được rồi, bây giờ thổi để lửa bén nhanh hơn.”
Cô vừa dứt câu đã thấy ngọn lửa màu vàng bùng lên, lá trong rừng quá khô chẳng cần nhiều công sức cứ vậy bốc cháy.