Hai mắt La Thiển nhìn đám lửa nhỏ do chính tay mình tạo ra, mắt long lanh như muốn phát sáng, khóe miệng nâng lên rất cao.
“Chúc mừng anh là người đầu tiên tạo ra lửa ở thế giới này!” Cô cười lớn nói.
La Thiển lắc đầu: “Cô mới là người đầu tiên.”
Nhật Dạ xoa mũi, bật lửa của cô là công trình của hàng nghìn năm nghiên cứu của rất nhiều vĩ nhân qua các thời đại khác nhau, cô đây chỉ là người dùng làm sao dám nhận công này, nhưng lại chẳng thể giả thích với La Thiển nên đành cười trừ cho qua chuyện, trong lòng âm thầm xin lỗi những người đã sáng tạo bật lửa và người đã tìm ra lửa ở thế giới cũ.
“Cho cành cây khô vào đi.” Cô hướng dẫn hắn biến đám lửa nhỏ thành một đống lửa lớn, trong lúc đó còn không ngừng nói với hắn về tác hại của lửa, dặn dò hắn quan sát hướng gió cẩn thận, tránh đốt cháy rừng.
La Thiển đương nhiên biết sức mạnh của lửa, bằng chứng là hắn đã nhìn thấy lửa nuốt chửng cả khúc cây lớn, nướng chín được con mồi, nếu không dùng cẩn thận khả năng cao sẽ gây hại cho người sử dụng.
“Tôi nhớ rồi.” Hắn nghiêm túc đáp lời Nhật Dạ.
Đã chỉ ra tác hại của lửa cô cũng nói về tác dụng của nó: “Tuy gây hại nhưng nó có nhiều tác dụng, đặc biệt trong việc bảo quản thịt tươi, tôi sẽ dạy anh cách làm thịt hun khói như thế sẽ bảo quản được lâu hơn.”
“Cảm ơn cô.” Lời cảm ơn này hắn nói rất nhiều kể từ khi gặp Nhật Dạ. “Nhưng lúc này cô hãy khoan nói vội, chờ đến lúc thích hợp hãy dạy tôi.”
Nhật dạ nhìn núi thịt nhỏ trong hang hơi lo lắng: “Nếu không biến số thịt này thành thịt hun khói, khả năng cao nó sẽ hư mất, anh không tiếc sao.”
“Số thịt này chúng ta không dùng nữa, tôi sẽ mang về bộ lạc, lúc đó sẽ đưa cô cùng đi.”
Nhật Dạ nghi ngờ: “Anh muốn tôi nói phương thức này ra trước toàn thể tộc nhân của mình à?”
“Không, khi cô tới đó đừng vội để lộ ra đơn thuốc trị bệnh trùng đen, lửa và cả thịt hun khói.”
“Tại sao vậy?”
La Thiển nhíu mày đáp: “Nếu cô nói ra tôi sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, Vu y và tộc trưởng của bộ lạc La Hủ không tốt, tôi sợ họ sẽ làm hại cô.”
“Vậy tôi phải làm thế nào đây?” Cô ước ao được vào bộ lạc sinh sống, nhưng có vẻ như nơi đó là hố lửa mới, vào rồi khó an toàn thoát thân.
“Cô yên tâm tôi sẽ về cùng cô, chỉ cần cô theo tôi, nghe những gì tôi nói cô sẽ an toàn, đừng sợ.”
Cô không còn cách nào khác ngoài việc đặt cược tính mạng của mình vào thú nhân này, tuy rất bị động nhưng chẳng thể làm gì.
Để tăng tính an toàn cho bản thân, cô nắm lấy tay La Thiển, chân thành nói: “Chỉ cần anh bảo vệ được tôi, cho tôi một cuộc sống an toàn, tôi nhất định sẽ giúp anh làm ra nhiều món ngon hơn, cũng sẽ cho anh nhiều đơn thuốc chữa bệnh hơn nữa.”
Nhìn giống cái đang cầu xin, La Thiển gật đầu, kiên định nói: “Cô yên tâm từ khi cô chữa bệnh trùng đen cho tôi, thì mạng sống này đã thuộc về cô, tôi sẽ bảo vệ cô, nếu bị bộ lạc đuổi ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ cô ngoài hoang dã cho tới khi tôi về với Thần thú.”
Nhật Dạ xúc động, cô cứu hắn, hắn phải có trách nhiệm với cô, nhưng nơi đây cô không có người thân không có ai chống lưng hắn muốn bỏ cô đi là điều rất bình thường, nhưng lại không làm thế, ngược lại thề sẽ bảo vệ cô cho đến khi về với Thú thần.
“Không nói lời cảm ơn nữa, sau này chỉ cần là thứ anh muốn cứ nói tôi nhất định sẽ cố gắng làm được.”
La Thiển cười tươi, đây là nụ cười tươi nhất kể từ khi hai người gặp mặt.
Tuy cặp răng nanh kia rất dọa người nhưng sau khi điều trị bệnh trùng đen và chữa lành vết lở loét, nhanh sắc thuộc hàng cao cấp của hắn đã hoàn toàn lộ ra, cực kỳ đẹp trai, dù có răng nanh cũng rất đẹp.
Nhật Dạ bị hút hồn ngây ngất ngắm nhìn nhan sắc kia nói không nên lời.
“Chờ da thú khô tôi sẽ làm cho cô một bộ quần áo da thú.”
Nhật Dạ vô thức gật đầu, sau đó mới tỉnh táo lại, phát hiện mình vậy mà nhìn một thú nhân đến mất hồn, liền vội vàng quay đi, nói: “Chuyện này anh cứ quyết định đi, tôi nghe anh.”