La Thiển quay về hang động khi trời gần sáng, lúc hắn bước vào đống lửa đã tắt, hắn chỉ mới nói về tài năng y thuật của Nhật Dạ cho Thầy Mo chứ không nói tới việc cô có lửa, thứ này gây bất ngờ quá lớn nên để Thầy Mo tự mình mình cảm nhận.
Hắn đi tới bên giường đá, giống cái ngủ rất ngon không hề xâm phạm lãnh thổ mà cô đã để lại cho hắn. La Thiển cũng không chần chừ leo lên, nằm xuống, đêm qua hắn không ngủ, ban ngày thì vội vã cũng cô đi tìm thảo dược, tối lại chạy về bộ lạc nếu không tranh thủ chợp mắt ngày mai đi săn sẽ rất khó giữ sự tỉnh táo.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô gái ngủ ngon lành bên cạnh mình, lúc ngủ cô trông rất ngoan, nhìn còn đáng yêu hơn so với lúc tỉnh.
Tuy cô là giống cái tàn tật không giữ lại đặc điểm thú nhân nhưng rất đẹp, đẹp hơn tất cả các giống cái mà hắn từng gặp từ trước tới nay, đặc biệt là làn da rất trắng, mái tóc đen dài bóng mượt, luôn được chải chuốt gọn gàng khác hoàn toàn những quả đầu bù rối và cơ thể bẩn thỉu thường tỏa ra mùi hương khó chịu của các giống cái trong bộ lạc.
Hắn liếc mắt nhìn về phía ba lô của cô lẩm bẩm: “Cô ấy chắc đến từ một bộ lạc rất mạnh.”
Lẩm bẩm xong hắn liền nhắm mắt, hang động rất ấm áp không có chút hơi ẩm nào, cơ thể được chữa trị bệnh trùng đen càng thêm thoải mái, vừa khép mắt không bao lâu hắn liền chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài hang động có không ít thú hoang ghé qua nhưng vì mùi hương thú nhân mạnh mẽ chúng sợ hãi bỏ đi.
Trời sáng hẳn La Thiển liền tỉnh dậy, dù ngủ ít nhưng tinh thần của hắn rất tốt, nhìn giống cái vẫn còn ngủ rất ngon bên cạnh hắn đứng lên đi ra ngoài, tự mình tìm hái những loại thảo dược cần điều trị bệnh trùng đen đem về.
Lúc hắn vừa bước vào Nhật Dạ đã tỉnh, đang ngồi trên giường nhìn về phía đống than đen trên đất.
“Lửa tắt khi trời gần sáng.” Hắn nói.
Nhật Dạ nhìn hắn, trông thấy trên tay hắn là toàn bộ thảo dược cần trị bệnh trùng đen, cô vô cùng hài lòng vì hắn có tính tự giác cao.
“Anh súc miệng sạch sẽ tranh thủ lúc chưa ăn gì uống thuốc đi, loại này dùng khi bụng đói có tác dụng rất cao.”
La Thiển hiểu cô nói súc miệng là gì, hắn từng quan sát cô súc miệng bên suối, tuy rất tò mò không hiểu vì sao lại phải súc miệng nhưng hắn vẫn làm theo, đi ra ngoài cho nước vào miệng đảo qua đảo lại vài vòng rồi nhổ ra, vì chưa quen nên không ít lần nuốt nước vào bụng, sau đó dùng ngón tay chà răng, còn cẩn thận rửa sạch răng nanh trên miệng.
Nhật Dạ đi theo ra thấy hắn súc miệng giống hệt mình cảm thấy buồn cười, đồng thời không khỏi cảm thán thú nhân có năng lực học tập rất tốt.
Cô ngồi xuống bên suối hỏi hắn: “Bệnh trùng đen có trong cơ thể của các anh bằng cách nào, anh có biết không?”
“Theo như Vu y trong bộ lạc chúng tôi nói, thì đây là do thứ bẩn thỉu nhập vào cơ thể thú nhân sinh ra, rất nhiều người mắc bệnh này, bộ lạc La Hủ có hơn phân nửa đều chết vì bệnh trùng đen phát tác.”
“Triệu chứng bệnh này tái phát trông như thế nào?”
“Trùng chui ra từ trong cơ thể cho tới khi người đó tắc thở, trùng đen cũng chết theo.”
Nghĩ tới cảnh đó Nhật Dạ không khỏi rùng mình, cái chết này quá đau đớn.
Cô ngồi xuống vốc nước rửa mặt, chậm rãi nói chuyện với hắn: “Thật ra bệnh trùng đen đều là do ký sinh trùng, tức là những sinh vật siêu nhỏ nằm trong thực phẩm chúng ta ăn hằng ngày đưa vào cơ thể, sau đó ký sinh trong cơ thể và phát triển cho tới khi chúng ta không chịu được nữa mới chui ra ngoài.”
Cô nhìn qua hắn: “Anh tuy đã uống thuốc nhưng nếu cứ ăn đồ tươi sống và uống nước lã thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhiễm lại, nên cố gắng ăn chín uống sôi, sẽ diệt được bệnh trùng này lâu dài hơn.”
“Ý cô là bệnh trùng đen có thể bị nhiễm lại?”
“Đúng vậy, nhưng nếu ăn chín uống sôi sẽ đỡ hơn, sau đó định kỳ sáu tháng uống thuốc tôi cho một lần anh sẽ không cần lo bệnh trùng tái phát.”
Hắn nhìn cô lưỡng lự nói: “Nhưng chúng tôi không vật thần phát ra lửa như cô.”
Nhật Dạ lúc này mới nhớ ra thời kỳ này vẫn chưa có lửa, hơn nữa bật lửa cô mang theo không thể dùng vĩnh viễn, sẽ có ngày hết dầu bên trong lúc đó cô sẽ không có lửa để dùng.
“Một lát nữa tôi sẽ nghiên cứu xem có cách lấy lửa nào khác không.”
La Thiển khá tò mò: “Lửa không phải lấy từ vật thần của cô sao?”
Nhật Dạ nhớ tới bật lửa của mình bật cười: “Lửa ở trong đó sớm muộn gì cũng dùng hết, nhưng anh yên tâm tôi có cách nếu không làm được tôi sẽ bảo anh làm. Anh nguyện ý giúp tôi chứ?”
La Thiển gật đầu, nếu có thể tự tay hắn tạo ra lửa thì còn gì bằng.