Phương thuốc cô phối có tác dụng không chỉ khiến La Thiển vui mừng Nhật dạ cũng rất hân hoan, buổi tối sau khi ăn xong cô sợ La Thiển lại như đêm qua ngồi canh lửa cả một đêm, nên đã dặn hắn: “Anh cứ đi ngủ đi, khi nào thấy lạnh thì dậy, không lạnh khỏi dậy, để lửa tắt cũng được.”
La Thiển nhìn thấy cô dùng một vật rất kỳ lạ để nhóm lửa, cho nên hiểu được câu nói để lửa tắt cũng được, vì có tắt bao nhiêu lần cô vẫn cô vẫn có thể thắp lại như bình thường.
La Thiển gật đầu: “Được.”
Nhật Dạ vui vẻ lên giường đá, hôm qua vì mệt quá hạ lưng là ngủ nên không cảm nhận được độ cứng bên dưới, nhưng hôm nay lại quá rõ ràng, quá cứng rất khó nằm.
Cô nói với La Thiển: “Ngày mai anh cùng tôi ra ngoài hái ít cỏ khô đem lót xuống da thú nằm sẽ êm hơn.”
La Thiển gật đầu.
Cô lại tò mò hỏi: “Tối nay anh sẽ ngủ ở đâu?”
Giường đá tuy lớn nhưng cô vẫn cảm thấy ngại khi ngủ chung với một thú nhân.
“Cô cứ ngủ đi đừng lo cho tôi.”
Nhật Dạ nhích về phía bên phải, nhường lại phần giường bên trái cho hắn.
“Anh ngủ bên đó đi, giường rộng mà.”
Đây là giường của người ta cô không tiện chiếm hết. Chia giường xong cô liền nhắm mắt, lần này ngủ thật.
Chờ cho tới khi người trên giường thở đều, La thiển mới đứng lên, đi ra ngoài hang động hóa về hình thú chạy vào rừng.
Đối với thú nhân việc nhìn vào ban đêm không hề khó khăn, cho nên tốc độ của La Thiển không giảm so với ban ngày, lao đi vun vυ't trong đêm, chạy tới bên ngoài một bộ lạc.
Đứng từ xa hắn trông thấy có thú nhân đi tuần, liền vòng ra phía sau một vách đá cao, từ vị trí này nhìn xuống toàn bộ bộ lạc đều được thu vào mắt hắn.
Không có ánh sáng của lửa nhưng giữa bộ lạc lại có một cây quả màu đỏ đang phát sáng, đó là quả Vu y chỉ có giống cái được Thần thú lựa chọn mới có thể hái được quả Vu y để trị thương cho các thú nhân, đây là thảo dược mà các thú nhân hay dùng.
Trong bộ lạc của họ chưa từng có Vu y nào dùng các loại cỏ hái bên ngoài để trị thương như Nhật Dạ, cách của cô không dùng tới quả đỏ nhưng lại chữa thương rất hiệu quả.
Đôi chân thú từ từ cử động hòa vào bóng đêm, đi vào bộ lạc tiến đến một hang động nằm cách khá xa nhóm thú nhân đang tuần tra đêm.
“Ai bên ngoài?”
Một giọng nói già nua vang lên.
“Thầy Mo là con La Thiển.”
“Cái gì?” Người bên trong có vẻ kinh ngạc. “Mau vào, đừng để các tộc nhân khác phát hiện.”
La Thiển hóa về hình người nhanh nhẹn đi vào bên trong. Mới chỉ có một thời gian ngắn sống trong ánh lửa La Thiển đã quen, giờ nhìn lại hang động tối om có hơi ẩm của Thầy Mo, La Thiển cảm thấy khó chịu.
Hắn ngồi xuống nhìn về phía Thầy Mo.
Thầy Mo già lo lắng cầm lấy tay hắn hỏi: “Đứa trẻ con vẫn chưa phát tác bệnh trùng đen sao?”
La Thiển nắm lại tay ông nhỏ giọng nói: “Thầy Mo bệnh trùng của con đã khỏi.”
“Cái gì?” Thầy Mo không thể tin vội dùng đôi tay già nua đầy vết chai của mình sờ lên cơ thể thú nhân.
“Không còn vết lở loét, không còn dấu hiệu của trùng đen di chuyển dưới da. “Này là vì sao, La Thiển nhanh nói cho Thầy!”
La Thiển kể lại chuyện đã gặp Nhật Dạ và được cô ấy chữa thương cùng chữa bệnh trùng đen như thế nào.
“Con không lừa Thầy chứ?”
“Con xin thề với Thần Thú những lời con nói là thật, người cứu con là một giống cái tàn tật.”
“Tốt, tốt lắm…” Thầy Mo vui đến chảy nước mắt. “Lời của Thần thú đã ứng nghiệm, một giống cái tàn tật sẽ đến và thay đổi thế giới này, quá tuyệt.”
Hang động tối om nhưng đôi mắt thú của Thầy Mo lại phát sáng tới bất thường.
“Thế giống cái đó đâu?”
“Thầy Mo yên tâm con đã để cô ấy ở nơi an toàn, con tới tìm Thầy là muốn hỏi xem có nên đưa cô ấy về bộ lạc của chúng ta không?”
“Đưa về đây nhưng đừng để lộ cô ấy có khả năng chữa bệnh trùng đen.”