Đến lúc La Thiển chạy được về tới hang động, mặt mày Nhật Dạ tái mét, cô lảo đảo được hắn dìu vào hang động, suốt quá trình đó La Thiển làm mặt lạnh không nói với cô một lời, có vẻ rất không hài lòng với sự yếu ớt của cô.
Nhật Dạ nhớ đến lời hắn nói về giống cái tàn tật, cảm thấy mình đúng là không ổn, xem ra phải tăng cường luyện tập, ít nhất là ngồi trên lưng thú nhân không còn mệt lả như lúc này.
Đang lúc cô nghỉ ngơi lấy lại sức, La Thiển trang thủ nướng thịt cho cô. Nhật Dạ nhờ hắn bắc một nồi nước quả đen sau đó cho bí đỏ vào luộc, cô muốn ăn kèm chút thực vật nếu không sẽ bị táo bón.
Chờ sau khi hai người ăn cơm trưa xong, La Thiển nhịn không được, liên tục nhìn cô, trong ánh mắt đầy thúc giục mong cô nhanh chóng làm thuốc cho hắn uống.
Nhật Dạ nhìn bộ dạng nóng ruột nóng gan nhưng không dám nói ra của hắn rất muốn cười, nhưng không dám, ngược lại chiều theo mong muốn của hắn nói:
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
Nhật Dạ rửa sạch toàn bộ thảo dược cần dùng qua nước nhiều lần, sau đó giã chung tám loại với nhau, mỗi loại một ít, riêng đu đủ vì cấu tạo quá khác nên cô chỉ có thể lấy cả cây lá và quả của nó để làm thuốc.
Sau khi giã nát cô chắt lấy nước đưa cho La Thiển.
Hắn không chút chần chừ cầm lấy thuốc nước một hơi uống cạn.
“Vị thế nào?” Cô hỏi.
“Đắng!”
Nghe câu trả lời Nhật Dạ cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn nhưng chẳng nhìn thấy chút biểu cảm do uống thuốc đắng nào hiện ra trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Có lẽ khả năng chịu đựng của hắn rất mạnh.
Lát sau La Thiển đột nhiên lên tiếng đáp: “Ngọt.”
Khóe môi Nhật Dạ hơi cong lên, cảm thấy người này có biểu hiện của căn bệnh phản ứng chậm.
Thình lình La Thiển đứng lên lao ra ngoài, băng qua suối lao chạy vào khu rừng đối diện biến mất dạng.
Nhật Dạ lo lắng đuổi theo ra ngoài, gọi với: “La Thiển anh không sao chứ?”
Nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, khi cô tính bước qua dòng suối thì từ trong khu rừng đối diện vang lên tiếng quát: “Đừng qua đây, tôi không sao… ụa…”
Tiếng nôn mửa vang lên, Nhật Dạ chỉ đành thu chân đứng yên bên bờ suối nhìn về phía đối diện, bồn chồn lo lắng cho tới hơn ba chục phút sau một bóng người lảo đảo bước ra từ trong rừng.
“Anh có ổn không?” Cô lo lắng hỏi.
La Thiển lội qua suối đi tới bên cạnh cô, cả người hắn ướt như vừa mới từ trong nước ra, đôi môi và sắc mặt trắng bệch.
Nhật Dạ cẩn thận quan sát cơ thể hắn, những con trùng màu đen không còn thấy đâu nữa, chỉ có làn da lở loét là vẫn tồn tại. “Anh…”
Nhật Dạ chỉ vào cơ thể hắn, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
La Thiển mỉm cười, nói: “Trùng đen thải ra ngoài hết, sau đó thì chết.”
Hắn hơi nhíu mày: “Cô có muốn nhìn thử không?”
Nhật Dạ gật đầu. La Thiển có vẻ không muốn lắm, nhưng vẫn dẫn cô đi về phía rừng cây tới vị trí hắn vừa giải quyết xong.
Lúc nhìn thấy một núi trùng nhỏ màu đen nằm trên đất, thức ăn trong bụng Nhật Dạ suýt thì không giữ được nữa.
La Thiển vội kéo tay cô: “Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”
Nhật Dạ gật đầu, quay người rời đi cùng La Thiển trở về hang động.
“Anh cảm thấy thế nào?” Vừa ngồi xuống cô liền vội vàng kiểm tra cơ thể hắn, không còn con trùng đen nào chui ra từ vết lở loét.
“Rất khỏe có cảm giác như toàn thân không còn một con trùng nào hết, nhẹ nhàng khoan khoái không đau đớn.”
“Vậy thì tốt.”
Hai mắt La Thiển sáng quắc nói: “Thuốc này có tác dụng.”
“Có tác dụng là tốt nhưng cần phải uống thêm vài lần nữa, quan sát xem trùng đen có trở lại hay không.”
Bây giờ La Thiển hoàn toàn tin tưởng Nhật Dạ, cô nói gì hắn cũng nghe.
“Được rồi để tôi bôi thuốc trị lở loét cho anh.”
Trong ba lô của cô vẫn còn ít thuốc cầm máu, hôm qua cô đã thử thuốc này cho vết lở loét của hắn, có thể chữa được.
Quả nhiên khi bôi thuốc lên, vết thương liền lành lại, tốc độ nhanh hơn vết thương do đánh nhau gây ra.
Nhật Dạ mải mê quan sát tác dụng thần kỳ của thảo dược không hề để ý, thú nhân đối diện cô đang vô cùng kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy loại thuốc nào có thể làm lành vết thương nhanh đến vậy, giống như thuốc thần.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô càng thêm kiên định một cách kỳ lạ.