Cậu đã có người muốn bảo vệ nên nhất định không thể trở thành một kẻ phế vật vô dụng.
Tối qua, cậu còn nhớ đến đại tiểu thư Thịnh phủ – Thịnh Lạc Nhi bệnh tâm thần kia từng nói cậu là đồ phế vật, chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, ngày ngày đua ngựa với người khác, sớm muộn cũng bị ngã què chân…
Ninh Diệu Dương tuyệt đối không thể trở thành người như vậy!
Nếu cậu trở thành phế nhân thì ai sẽ bảo vệ muội muội của cậu?
Vả lại, cậu phát hiện đọc sách vốn không khó, học vấn mà Cơ tiên sinh dạy cậu nhập môn dễ hiểu hơn hẳn Khuất lão tiên sinh, như mở ra một cánh cửa mới đến thế giới mới.
Trước đây thấy sách là muốn ngủ, giờ thì hễ thấy sách là cậu lại hăng hái tinh thần.
Nhũ mẫu của cậu thường ỷ rằng đã cho cậu bú mớm, không những vụиɠ ŧяộʍ ăn uống đồ của cậu mà còn lén lấy đồ cậu ra bán lấy tiền, cậu biết, biết rằng việc này vốn là sai trái nhưng nể tình là nhũ mẫu, cậu mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Hôm nay nghe hạ nhân nói Khổng nhũ mẫu còn muốn cậu phải hiếu thuận với nàng ta…
Cậu liền bực mình, cậu là chủ tử, nàng ta là nô tài, một nô tài mà dám bắt chủ tử phải hiếu thuận đâu có thể coi là đúng lễ nghi gì? Hẳn là muốn trèo lên đầu cậu để mà tác oai đây mà!
Chi bằng để kế mẫu xử trí nàng ta cho xong chuyện.
“Vậy không phải đã rõ ràng sao, Ninh Diệu Dương của chúng ta giờ đây đã hiểu chuyện, biết phân biệt đúng sai mới tuyệt vời làm sao!” Thịnh Mịch Mịch không tiếc lời khen ngợi cậu.
Ninh Diệu Dương liếc nàng một cái.
Rồi nắm tay muội muội cùng nhau về Hồi Tuyết Lâu.
…
Khổng nhũ mẫu đứng trước cửa Hầu phủ khóc lóc nửa ngày không chịu rời, hi vọng tìm được chút đường lui nhưng kết quả là bị gia đinh dỗ đi, không chút tình nghĩa.
Chỉ đành sụt sùi nước mắt mà trở về.
Đi được nửa đường, gặp một vị ma ma bước ra từ cửa bên Hầu phủ.
Ma ma này là người quen của Khổng nhũ mẫu.
Biết chuyện gì xảy ra.
Khổng nhũ mẫu liền vừa khóc vừa kể lể tình cảnh của mình.
Ma ma này là xuất gia đi theo cùng của Đại phu nhân, họ Ngô.
Ngô ma ma nói: "Ngươi nói với thiếu gia Diệu Dương như vậy cũng không sai mà, vốn dĩ hắn là đích trưởng tôn của Hầu phủ, sau này toàn bộ Hầu phủ đều là của hắn, có gì mà thiếu đâu, cần gì phải cực khổ đọc sách chi cho mệt, đọc đến tận khuya làm chi? Ngươi chẳng qua là xót thương mà nói vài câu, có gì mà gọi là sai? Cớ gì phải đẩy ngươi ra gϊếŧ gà dọa khỉ, chẳng qua là muốn lập uy thôi…”
Lời này nói ra quả thực hợp với tâm tư của Khổng nhũ mẫu.
“Đúng là vậy đó, phu nhân đuổi ta ra khỏi phủ, ta nào dám gây chuyện, phu quân và mẹ chồng ta vẫn còn làm việc trong Hầu phủ, nếu ta gây náo loạn thì họ cũng chẳng còn việc làm, nhà ta lại có hai đứa nhi tử cần nuôi nấng.”
Khổng nhũ mẫu đau đớn mà khóc lóc.
Ngô ma ma bèn an ủi: "Ngươi đừng quá lo lắng, ngươi bị đuổi ra khỏi phủ, Diệu Dương thiếu gia e là chưa hay biết đâu, ngươi cứ trở về mà chờ đợi, chờ khi thiếu gia biết chuyện, nhớ đến tình nghĩa của ngươi nhất định sẽ phái người đến tìm ngươi.”
Khổng nhũ mẫu lau nước mắt: "Ta đã chờ bên ngoài phủ cả nửa ngày rồi mà cũng không thấy đại thiếu gia ra tìm.”
Ngô ma ma kinh ngạc: "Sao lại như vậy được? Ngươi đã nuôi thiếu gia Diệu Dương từ nhỏ, không có công cũng có khổ, thiếu gia Diệu Dương bình thường cũng đâu phải người bạc tình đến vậy?”
Khổng nhũ mẫu nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt: "Phu nhân mới qua cửa vài ngày đã khiến đại thiếu gia và đại tiểu thư nghe lời nàng ta răm rắp, không biết dùng cách gì mà làm đại thiếu gia thay đổi tính tình, xưa nay nhắc đến đọc sách là nổi giận đùng đùng, nay lại chịu thức khuya mà khổ học, lời phu nhân nói hắn đều nghe theo…”
Nàng ta vô cùng ấm ức.
Ngô ma ma lắc đầu: "A! Thiếu gia Diệu Dương lại yêu thích học hành sao? Quả là thủ đoạn cao minh! Thật không ngờ đến, chỉ có thể chờ khi lão phu nhân trở về chủ trì công đạo cho ngươi thôi.”
Khổng nhũ mẫu đột nhiên ngước lên: "Có thể nào nhờ Đại phu nhân trong Hầu phủ giúp ta nói đỡ vài lời không?”
Ngô ma ma đáp: "Hai phủ vốn cùng một tông nhưng đã phân ra từ lâu, không thể xen vào chuyện nhà người khác, dù đại phu nhân thường ngày rất coi trọng ngươi, Diệu Dương thiếu gia không có thân mẫu đều nhờ ngươi bú mớm lớn khôn, ai cũng nói ngươi có công lao, nhưng ngoài mặt ra mặt nói đỡ thì không hợp lẽ. Ngươi về trước mà chờ, lão phu nhân trở về tất sẽ chủ trì công đạo, thiên hạ tự có công bằng.”
Khổng nhũ mẫu thất vọng trở về.
Ngô ma ma quay về Hầu phủ, đến viện của Đại phòng.
Mang chuyện của Khổng nhũ mẫu bẩm báo.
Đại phu nhân đang uống trà nghe xong lông mày nhíu lại, không vui mà nói: "Thịnh thị quả là có vài phần thủ đoạn, vừa vào phủ đã dạy được tên tiểu ma đầu Ninh Diệu Dương lo học, còn đuổi cả nhũ mẫu của Ninh Diệu Dương ra khỏi phủ, nhưng lại quá vội vàng, chỉ là một thứ nữ mà thôi…”
“Không biết khi nào thúc phụ và thẩm thẩm mới trở về, như vậy đi, bảo mẹ chồng ta viết một lá thư hỏi thăm hai người ở Dương Châu, hỏi tình hình của đại cô mẫu ra sao.”
Hầu phủ đông người, lão Hầu gia có bốn người nhi tử.
Ngoài Ninh Ngũ gia chưa lập gia đình, ba phòng còn lại đều có con cháu đầy đàn.
Đặc biệt là Đại phòng nhi tử đông đúc.
Có hai đích tử và một thứ tử.
Nàng ta cũng nghĩ rằng Hầu phủ chỉ có Ninh Diệu Dương là đích tôn, tương lai nếu cậu không quản lý tốt, bên Đại phòng có thể chọn một đứa nhi tử đưa qua giúp đỡ.
Nay Ninh Diệu Dương lại chăm chỉ đọc sách, đúng là điều nàng ta không ngờ tới.
…
Hôm sau, từ sáng sớm.
Ninh Diệu Dương đã cùng Ninh Giảo Nguyệt đến học đường.
Thịnh Mịch Mịch tự mình đưa hai người đến đó, mang theo cho Khuất lão tiên sinh không ít lễ vật quý giá.
Học đường của Ninh thị vốn là Hầu phủ bỏ tiền lập ra, tiền tiêu hàng tháng của Khuất lão tiên sinh đều do Hầu phủ chi trả, tuy rằng ông nhiều lần bị Ninh Diệu Dương chọc tức nhưng cũng không thể không dạy cậu.
Suy cho cùng là vì miếng cơm manh áo.
Lại thêm chủ mẫu Hầu phủ có thái độ tốt.
Thêm nữa là con vẹt bị Ninh Diệu Dương thả đi cũng tự mình bay về nên ông cũng nguôi giận.
Thịnh Mịch Mịch đã chuẩn bị trước, nhưng không cần Ninh Diệu Dương phải xin lỗi.
Ninh Diệu Dương lại ung dung mà trở về lớp học.
Ninh Giảo Nguyệt cũng đã khỏe lên mấy hôm nay, trở lại lớp.
Trong học đường có khoảng mười mấy học trò.
Bá phủ có sáu người, bốn trai hai gái.
Hầu phủ thì có hai huynh muội Ninh Diệu Dương.
Còn lại là con cháu của nhánh nhỏ Ninh gia.
Vì là lớp vỡ lòng chỉ có dưới mười tuổi.
Trong lớp các tiểu cô nương ngồi một bên, các tiểu nam nhi ngồi một bên, tiểu cô nương ít, tính cả Ninh Giảo Nguyệt chỉ có ba bốn người.
Ninh Diệu Dương ngồi giữa đám tiểu nam nhi.
Chỗ ngồi trong nghĩa học không phải theo cao thấp mà xếp theo thứ tự đích thứ.
Ninh Diệu Dương dĩ nhiên ngồi hàng đầu, bốn phía là đích tử của Bá phủ.
Và là các đích tử của nhánh đến học.
Hàng phía sau là các thứ tử.
Ninh Diệu Dương vừa bước vào lớp đã có người nhao nhao lên.
“Ninh Diệu Dương, lần trước ngươi đánh tiên sinh, trốn đi đâu rồi, có phải lại bị kế mẫu bắt được rồi đòn cho một trận không?”
“Hê, các ngươi không biết à? Ninh Diệu Dương bị mời ra dùng gia pháp, mông còn bị đánh nở hoa rồi đó!”
“Kế mẫu này có chút dữ dằn nhỉ!”