Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 42: Chờ Đến Giờ Khắc Này Đã Lâu Rồi!

Ninh Diệu Dương hùng hổ ngồi xuống chỗ của mình, nói lớn: "Tất cả im miệng lại! Các ngươi, kế mẫu của ta lợi hại hay không thì liên quan gì đến các ngươi chứ!”

Chúng nhân cũng chẳng ai dám cười nhạo tiểu bá vương này thật sự.

Không một ai dám dễ dàng đắc tội với cậu.

Ninh Diệu Dương là đích trưởng tôn của Hầu phủ, cha nương của đám trẻ khác đều dặn dò rất kỹ phải kết giao tốt với Ninh Diệu Dương.

Dẫu rằng bọn trẻ có tâm lý phản kháng, chưa chắc nghe lời cha nương nhưng thân phận và địa vị của Ninh Diệu Dương đặt ngay trước mắt, đố kỵ thế nào cũng chẳng có cách.

Ninh Diệu Dương đưa mắt nhìn quanh, hỏi: "Ai trong các ngươi trong kỳ khảo thí của phu tử lần này là người điểm cao nhất?”

Đám trẻ lập tức bừng lên hứng thú.

“Ninh Diệu Dương, ngươi hỏi cái này để làm gì? Ngươi có thi đâu mà hỏi…”

“Đúng rồi, cho ngươi thi đề mở cũng tìm không ra đáp án mà!”

“Bảo ngươi viết tên mình, ngươi cũng viết không nổi nữa là…”

“Điểm cao nhất đương nhiên là của Ninh Kỵ rồi.”

Về chuyện xuất thân, chúng nhân không sánh nổi Ninh Diệu Dương, nhưng ở mặt học vấn, bọn trẻ trong tộc học bất kể nam nữ đều cho rằng có thể vượt trội hơn Ninh Diệu Dương một phần.

Đây là điểm duy nhất mà mọi người có thể vượt mặt cậu.

Ngày thường, đây là điểm yếu của Ninh Diệu Dương, cậu không để bọn họ nói nhưng nay cậu lại chủ động nhắc tới.

Mọi người bèn hứng khởi, đều muốn nhân cơ hội này tìm cảm giác ưu việt.

Ninh Diệu Dương nhìn về chỗ ngồi cuối lớp.

Ninh Kỵ là con thứ của Đại phòng Bá phủ, năm nay chín tuổi, tính cách nhút nhát.

“Hê hê, Ninh Kỵ ngươi thi được cấp mấy?”

Ninh Kỵ vốn không định lên tiếng, kẻ khác đều đang đùa nghịch, cậu thì lặng lẽ ôn sách không tham dự.

Nghe Ninh Diệu Dương gọi tên, cậu ấy buộc lòng phải ngẩng đầu lên, ngập ngừng đáp: "Thượng, Thượng Giáp.”

Hễ căng thẳng là cậu ấy lại nói lắp.

Ninh Diệu Dương liền nhướng mày: "Ngươi là đấng nam nhi, sao nói chuyện cứ như gà con vậy, lớn tiếng lên, tiểu gia nghe không rõ!”

Ninh Kỵ càng rụt rè, đầu cậu cúi thấp đến mức suýt chạm đến bàn.

Người bên cạnh cười lớn.

Có người hô lớn nhắc lại: "Ninh Diệu Dương, hắn nói hắn Thượng Giáp!”

Ninh Diệu Dương khẽ “ồ” một tiếng.

Buông tha cho Ninh Kỵ.

Cậu đắc ý rút bài thi ra từ cặp sách.

“Hê hê, tiểu gia ta cũng thi được rồi, ta cũng thi đậu cấp Giáp! Ngoại trừ Ninh Kỵ hơn ta, còn có ai nữa không?”

Chúng nhân thoạt đầu ngẩn người.

Rồi cười ồ lên: "Ninh Diệu Dương, ngươi đừng đùa chứ? Ngươi ngay cả tên còn không biết viết mà thi được cấp Giáp sao?”

“Hahaha, Ninh Diệu Dương, có phải ngươi sợ bị kế mẫu đánh nên bỏ tiền nhờ người thi hộ không?”

Ninh Diệu Dương đập bài thi xuống bàn cái "chát".

“Mở to mắt chó của các ngươi ra mà xem! Đây có phải chữ của tiểu gia không! Tiểu gia hiện nay khác xưa rồi, từ nay đừng cười nhạo tiểu gia không biết đọc sách nữa, tiểu gia giờ lợi hại lắm rồi!”

Chúng nhân thật sự đến xem.

Vẫn có người không tin.

“Ninh Diệu Dương, ngươi để làm giả mà lừa người, không ngờ lại dám nhờ người viết chữ xấu giống ngươi vậy!”

Ninh Diệu Dương cười: "Cút đi!”

Lúc này, Khuất lão phu tử khẽ ho khan rồi bước vào lớp.

Cả phòng học lập tức im phăng phắc.

Khuất Lão phu tử đã cao tuổi, tai nghe không còn tốt, vừa nãy lớp học ồn ào thế nào ông cũng không nghe rõ họ nói gì.

Như thường lệ, vừa vào lớp là bắt đầu giảng bài.

“Hôm nay sẽ ôn lại Tăng Quảng Hiền Văn…”

Bọn học trò đều trở về chỗ ngồi, mở sách ra rồi bắt đầu đọc với âm điệu nghiêm chỉnh, đồng thanh vang dội.

Chỉ nghe trong tiếng đọc vang vang của các hài tử, thanh âm của Ninh Diệu Dương là lớn nhất và cũng rõ ràng nhất.

Mọi người đều sững sờ, há hốc miệng, không thể nào! Kẻ thường ngày mỗi khi vào lớp vừa đọc sách đã ngủ ngay như Ninh Diệu Dương, hôm nay sao lại chăm chú cùng mọi người đọc sách như vậy?

Liệu cậu thật sự đã biết chữ sao?

Thanh âm vang vọng của cậu dường như là đọc đúng hết mọi chữ.

Mọi người kinh ngạc, âm lượng tự nhiên hạ xuống.

Khi bọn họ hạ giọng, tiếng của Ninh Diệu Dương càng nổi bật lên hơn nữa.

Cuối cùng, khi không còn ai đọc cùng nữa, cậu vẫn tiếp tục đọc lớn.

Chúng nhân kinh hãi không thôi.

Thì ra cậu thực sự biết đọc! Không phải chỉ đơn giản làm theo vẻ bề ngoài.

Khuất Lão phu tử cũng không khỏi dụi mắt, tưởng chừng như mắt mình hoa lên, nhầm đứa bé nào đó với Ninh Diệu Dương.

Hôm nay, Ninh Diệu Dương lên lớp mà không nằm gục lên bàn ngủ.

Tiếng cậu đọc vang dội đến nỗi ngay cả một người lãng tai như Lão phu tử cũng nghe rõ mồn một.

Hơn nữa cậu đọc vô cùng trôi chảy, không sai lấy một chữ.

Khuất Lão phu tử liền cất tiếng hỏi: "Trò… trò biết đọc rồi sao?”

Ninh Diệu Dương đợi đúng cơ hội này, cậu liền đứng lên ngay.

“Bẩm Lão phu tử, trò không những biết đọc mà còn có thể thuộc lòng nữa, Tăng Quảng Hiền Văn ấy mà, chuyện nhỏ thôi.”

Khuất Lão phu tử nghe đến mà khóe miệng co giật, cho dù có thấy mặt trời mọc từ hướng Tây, ông cũng chẳng dám tin.

Ninh Diệu Dương đã dạy bao năm, sao ông không biết cậu là dạng học trò gì được?

Mới mấy hôm trước còn thi không viết nổi tên mình.

Nào phải chỉ mù chữ, đến chính mình cũng còn không viết ra được.

Mới chỉ cách vài ngày, trong nhà lại chẳng có ai kèm cặp, nếu cậu thực sự có thể đọc được Tăng Quảng Hiền Văn thì cũng đã không tệ.

Còn nói là thuộc lòng nữa sao?

“Thế thì trò thử đọc thuộc cho ta nghe.”

Ninh Diệu Dương gắng kìm nén niềm tự hào, nhanh chóng đọc hết toàn bộ Tăng Quảng Hiền Văn một cách trơn tru.

Trong lớp, ai nấy đều sững sờ, không gian im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc.

Chỉ có Ninh Giảo Nguyệt khẽ cười, môi nhếch lên nhẹ nhàng.

Ninh Diệu Dương đọc xong, tinh thần phấn khởi lại trỗi dậy: "Ha ha, phu tử, trò còn thuộc cả Thiên Tự Văn, Bách Gia Kinh, Tam Tự Kinh…”

Nói xong, mặc kệ đám trẻ sững sờ ra sao, cậu lại tiếp tục đọc thuộc lòng.

Vài đứa bé không tin, cho rằng Ninh Diệu Dương nói khoác liền lôi sách ra dò đối chiếu.

Kết quả là Ninh Diệu Dương không sai một chữ nào.

Tất cả đều sững sờ đến trố mắt ra.

Có người lẩm bẩm: "Thật không thể tin được, lẽ nào kế mẫu của hắn đã đánh hắn mở thông kinh mạch sao?”

“Lợi hại quá, Ninh Diệu Dương!”

Ninh Diệu Dương đọc xong chắp tay vái bốn phía: "Ha ha, đa tạ, đa tạ, về sau hãy gọi ta là Trạng Nguyên Ninh Diệu Dương.”

Chúng học trò…

Cho một tí màu mà cậu đã mở cả cửa phường nhuộm rồi.

Khuất Lão phu tử đã có ấn tượng sâu đậm về Ninh Diệu Dương từ lâu.

Ông vẫn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

“Khoan đã, không chỉ cần thuộc lòng là đủ, đọc sách thuộc thì trò phải hiểu được ý nghĩa và đạo lý bên trong nữa, để ta thử kiểm tra trò xem.”

Ninh Diệu Dương đã mong ngóng giờ khắc khoe mẽ này từ lâu.

“Phu tử, xin hãy kiểm tra.”

Cậu xoa tay, hào hứng.

Ninh Diệu Dương từ học trò kém nhất trong toàn tộc, hôm nay sắp sửa trở thành ngôi sao sáng của tộc học rồi!

Khuất Lão phu tử lật Tam Tự Kinh ra, nghiêm túc hỏi cậu vài câu.

Kết quả là Ninh Diệu Dương trả lời vô cùng rành mạch, giải nghĩa sâu sắc, trọn vẹn.

Đến cả Lão phu tử cũng không thể ngờ đến.

Ông vẫn không thể tin nổi trước mắt là sự thật, cây gỗ mục giờ có thể đẽo rồi sao?

Ông tiếp tục lật đến Thiên Tự Văn, Tăng Quảng Hiền Văn và các sách khác để kiểm tra Ninh Diệu Dương.

Và Ninh Diệu Dương đều trả lời đúng hết!

Toàn bộ lớp học đã bàng hoàng.

Có vẻ như thật sự kinh mạch của Ninh Diệu Dương đã được kế mẫu của cậu khai thông rồi.

“Dương ca, huynh là thần tượng của ta!”

“Phu tử, xin ngài tha cho chúng trò đi, nếu ngài tiếp tục kiểm tra nữa, e là chúng trò phải tìm một cái lỗ để chui vào mất thôi.”

Suốt buổi học sáng nay, Khuất Lão phu tử chẳng làm gì khác ngoài việc kiểm tra Ninh Diệu Dương.

Còn bọn học trò thì đều âm thầm học theo.

Ngay cả Ninh Diệu Dương còn biết nữa, nếu chúng không biết thì chẳng còn mặt mũi nào để nói nữa rồi.