Nếu để Khổng nhũ mẫu chạy ra khỏi cánh cửa này, đám nha hoàn ở trước mặt phu nhân sẽ chẳng khác nào đống phế vật vô dụng.
Cả bọn cùng tiến lên, lập tức khống chế Khổng nhũ mẫu.
Khổng nhũ mẫu bất đắc dĩ đành quay lại cầu xin Thịnh Mịch Mịch.
“Phu nhân, nô tỳ từ nay không dám làm bậy nữa, cầu xin phu nhân tha mạng, nô tỳ đã biết lỗi rồi!”
Thịnh Mịch Mịch khẽ phất tay.
“Một năm tiền lương cũng không cần bù, đuổi đi thôi.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Mọi người lập tức trói Khổng nhũ mẫu lại rồi quăng nàng ta ra ngoài phủ.
Còn khế ước đã ký với hầu phủ cũng trả lại cho nàng ta.
Khế ước này vốn là khế ước sống, không phải ký mãi mãi, có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào mà không cần phiền phức.
Trực tiếp hủy bỏ là được.
…
Tại Nghênh Khách Lâu.
Thịnh Lạc Nhi che mạng dẫn theo nha hoàn, tránh người nhìn mà vào hậu viện.
Lần trước nàng ta đến đây mang theo bạc để giúp đỡ Cơ Trường Sinh nhưng bị từ chối.
Về sau, nàng ta ngẫm lại nhiều lần, kiếp trước, vì Cơ Trường Sinh đói đến ngất trước mặt Thịnh Mịch Mịch, nàng cho hắn một chiếc bánh mà cứu sống được hắn, tạo nên một mối duyên tốt.
Lần này nàng ta đến tìm Cơ Trường Sinh, chỉ tiếc rằng hắn chưa đến mức đói ngất, có lẽ nàng ta hơi vội vàng rồi.
Nhưng kiếp trước nàng ta không biết hắn ngất ở đâu nên không cách nào chờ sẵn nơi đó.
Chỉ có thể đến nơi hắn ở là Nghênh Khách Lâu.
Ai ngờ lại thành chuyện không ra gì.
Hôm qua Thịnh Mịch Mịch hồi phủ còn đưa theo hai đứa trẻ của hầu phủ về, ở Thịnh phủ mà hống hách khoe khoang khiến nàng ta tức giận không chịu nổi.
Nếu nàng ta có thể kết thành phu thê cùng Cơ Trường Sinh, tương lai nàng ta sẽ là nguyên phối phu nhân của tể tướng trẻ tuổi nhất!
Sẽ cùng hắn tình thâm ý hợp, không một thϊếp thất.
Sau đó còn được sắc phong làm cáo mệnh phu nhân, sinh con nối dõi, cuộc đời hạnh phúc chẳng ai sánh bằng.
Hơn hẳn cái đống hỗn độn của hầu phủ trăm lần.
Hôm nay nàng ta quay lại Nghênh Khách Lâu, biết rằng Cơ Trường Sinh không muốn nhận trợ giúp của mình liền định lén lút tìm tiểu nhị giúp hắn đóng tiền phòng, lo liệu chuyện ăn uống, đợi sau này hắn biết ắt hẳn sẽ hiểu mà ghi nhận ân tình.
Xem xem liệu hắn có cảm động không…
Kiếp trước chỉ một chiếc bánh đã khiến Thịnh Mịch Mịch có được mối duyên tốt đẹp.
Vì Cơ Trường Sinh vốn là người tri ân báo đáp.
“Tiểu nhị, năm mươi lượng bạc này ngươi cầm lấy đừng nói với Cơ lang quân là ta đưa, chỉ bảo các ngươi biết hắn là giải nguyên nên miễn phí cơm ở nhà trọ…”
Tiểu nhị chưa chờ nàng ta nói hết, đã vội đáp: "Tiểu thư, có điều tiểu thư không biết, Cơ lang quân đã dọn đi khỏi Nghênh Khách Lâu từ hôm qua rồi.”
“A!” Thịnh Lạc Nhi bất ngờ, lập tức phẫn nộ: "Hắn dọn đi đâu? Có phải các ngươi đuổi hắn không? Sao các ngươi có thể như vậy!”
Tiểu nhị bĩu môi: "Chúng ta đâu có đuổi, là hắn tự đi, chúng ta cũng không biết hắn đi đâu cả, tiểu thư, người với hắn là quan hệ gì mà phải hạ mình nịnh nọt một thư sinh nghèo…”
Thịnh Lạc Nhi đỏ mặt xấu hổ.
Nha hoàn lớn của nàng ta thấy thế liền quở mắng tiểu nhị, nhưng tiểu nhị quen gặp nhiều hạng người, lời lẽ sắc sảo, càng nói càng khiến Thịnh Lạc Nhi không thể đứng đó lâu hơn.
Lại lo sợ người khác nghe thấy.
Đành vội vàng rời khỏi Nghênh Khách Lâu trong cảnh xấu hổ.
Thế nhưng Thịnh Lạc Nhi vẫn không nản lòng, nàng ta lại muốn sai nha hoàn mang bạc ra phố tìm người lanh lợi chuyên chạy việc, hỏi han tin tức về hành tung của Cơ thư sinh.
Đại nha hoàn không hiểu: "Tiểu thư, sao lại quan tâm một thư sinh nghèo như thế? Người ấy không dính dáng gì đến tiểu thư cả…”
Thịnh Lạc Nhi quát lên: "Ta bảo làm gì thì cứ làm đi.”
Nha hoàn đành cầm bạc ra ngoài dò la tin tức.
Có tiền thì khiến quỷ cũng phải đẩy cối xay, Cơ thư sinh ở Nghênh Khách Lâu một thời gian nên ai nấy đều đã quen mặt hắn.
Rất nhanh liền tìm ra đầu mối.
…
Buổi sáng tinh thần Ninh Diệu Dương không tốt, học hành chẳng được như hôm qua.
Nhưng trưa nghỉ ngơi một giấc, buổi chiều thì khôi phục lại trạng thái.
Hôm qua đã thuộc lòng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Văn Tự, hôm nay bắt đầu học Tăng Quảng Hiền Văn và luyện chữ, học cách viết chính tả.
Thịnh Mịch Mịch đánh giá chữ của Ninh Diệu Dương là, xấu đến mức đếm chó cũng phát chán.
Luyện chữ chẳng phải một sớm một chiều mà thành được.
Đến buổi chiều nàng lại tới thư phòng xem, không ngờ nét chữ của cậu đã cải thiện hơn nhiều, dù vẫn còn hơi nghiêng ngả nhưng đã bớt phần méo mó so với hôm qua.
Quả thật là một ngày ngàn dặm.
Đứa nhỏ này khi chuyên tâm đọc sách, quả thật không thể xem thường.
Một ngày đắm chìm trong sách vở, quả là thu hoạch lớn.
Hôm qua đã thuộc lòng những sách ấy, hôm nay lại có thể viết lại hết thảy từ trí nhớ.
Khi Thịnh Mịch Mịch cùng Ninh Giảo Nguyệt tới xem thì thấy Ninh Diệu Dương đang làm bài thi.
Nàng cùng Ninh Giảo Nguyệt lén lút ghé tai thì thầm.
“Đề thi mà huynh con đang làm, hình như ta đã thấy qua.”
Lần trước khi Thịnh Mịch Mịch bị gọi lên làm phụ huynh, nàng từng thấy đề này trong tay của Khuất lão tiên sinh.
Ninh Giảo Nguyệt bèn nói: "Là đề thi lần trước Khuất tiên sinh dùng để khảo nghiệm chúng ta…”
Chưa bao lâu, Ninh Diệu Dương đã nộp bài.
Thịnh Mịch Mịch nhìn qua khe cửa sổ thấy giấy thi đầy kín các đáp án.
Ninh Giảo Nguyệt cũng cảm thấy khó tin.
Chẳng mấy chốc, Cơ tiên sinh phong thái như quân tử nho nhã đã xem xong bài thi.
Hắn cười ôn hòa mà nói: "Không tệ, hầu như đều đúng cả, chỉ là câu cuối cùng hơi lạc trọng tâm, viết chưa đúng mấu chốt, bài này có thể xếp loại giáp.”
Ninh Diệu Dương liền bật dậy!
“Tiên sinh, giờ trò lợi hại lắm phải không! Còn đề nữa không? Cho trò thêm vài tờ…”
Cơ tiên sinh ngước lên, đôi mắt trong trẻo như bầu trời thanh tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng gõ lên tay cậu một cái bằng cây thước: "Phải biết giữ mình khiêm cung.”
Ninh Diệu Dương chỉ biết cười khì.
Buổi tối, Thịnh Mịch Mịch chuẩn bị một bữa tiệc gia đình thịnh soạn, mời Cơ tiên sinh cùng dùng bữa.
Là để tạ ơn tiên sinh đã vất vả dạy dỗ hai ngày qua.
Cũng như để biểu dương công sức của Ninh Diệu Dương khi chăm chỉ học hành.
Cơ tiên sinh quả là phong thái của một quân tử, điềm nhiên trước vinh nhục.
Thịnh Mịch Mịch thầm nghĩ, đây đúng là phong thái của trạng nguyên!
Dùng xong bữa tối, Thịnh Mịch Mịch nhiều lần cảm tạ rồi để tiên sinh về chỗ nghỉ.
Ninh Diệu Dương hăng hái khoe với muội muội những gì mình học được hôm nay, không ngừng tâng bốc bản thân.
Ninh Giảo Nguyệt nghe cũng lấy làm vui mừng.
Ninh Diệu Dương quay sang, hạ thấp giọng hỏi: "Muội muội, kế mẫu châm cứu cho muội có đau không?”
“Không đau, tay nghề châm cứu của kế mẫu rất tốt, châm xong, khiến muội ngủ ngon hơn nhiều.”
Do thể chất, cô bé từng mời biết bao danh y lang trung đến xem, các ngự y trong Thái y viện cũng là khách thường xuyên ở hầu phủ, ngự y cũng từng châm cứu cho cô bé nên cô bé có sự so sánh, cô bé cảm thấy tay nghề của Thịnh Mịch Mịch còn khéo hơn ngự y.
Trước kia cô bé ngủ đến nửa đêm thường bị lạnh mà thức dậy, bất kể đắp bao nhiêu chăn ấm cũng không hết lạnh.
Càng ngủ sâu càng thấy lạnh.
Đêm qua thân thể lại luôn ấm áp khiến cô bé lần đầu ngủ được một giấc yên lành.
“Tốt!”
Ninh Diệu Dương yên tâm.
Cậu ngẩng cao đầu nhìn Thịnh Mịch Mịch mà nói: "Vậy ta sẽ không tính toán với nàng về việc nàng đuổi nhũ mẫu của ta ra khỏi phủ nữa! Hứ! Nàng không thông qua tiểu gia mà đã tự ý đuổi nhũ mẫu của ta, có xem ta ra gì không thế?”
Lúc tan học đã có người hầu báo cho cậu biết chuyện của Khổng nhũ mẫu.
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Vậy bây giờ ta xin ý của ngươi đấy, ngươi đồng ý không?”
Ninh Diệu Dương hừ lạnh: "Đồng ý.”
Đêm qua cậu cũng không vui, những lời mà Khổng nhũ mẫu nói ra chỉ muốn cậu thành kẻ vô dụng.