Chỉ thấy Ninh Diệu Dương hai mắt thâm quầng như gấu trúc, hoàn toàn là dáng vẻ chưa tỉnh giấc.
Thịnh Mịch Mịch trong lòng nghĩ, hôm qua dù là giờ Hợi mới xong việc nhưng cũng đã ngủ đủ bốn canh giờ rồi, lẽ nào lại ra nông nỗi này?
Ninh Diệu Dương uể oải phản đối: "Ngươi là kế mẫu ác độc, mau buông tiểu gia ra! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thế này là làm gì hả? Sao cứ thích túm tai tiểu gia ta mãi thế?”
“Đêm qua ngươi đi ăn trộm à?”
Thịnh Mịch Mịch thắc mắc.
“Không có, mau buông tiểu gia ra, tiểu gia phải đi rửa mặt lên lớp rồi.”
Ngay lúc này, Ninh Giảo Nguyệt từ trên lầu bước xuống.
Thịnh Mịch Mịch bèn buông Ninh Diệu Dương ra.
“Giảo Nguyệt bảo bối, đêm qua con ngủ thế nào?”
Ninh Giảo Nguyệt hôm nay diện áo váy màu phấn hồng, tóc búi hai búi tròn như đóa hoa, trên đầu còn đính trâm châu ngọc trông thật thanh nhã mà cũng đáng yêu.
Thường ngày, gương mặt co bé tái nhợt chẳng còn huyết sắc, hôm nay trên đôi gò má lại ửng hồng lên.
“Ngủ rất ngon ạ, bình thường ngủ hay tỉnh giấc, chiêm bao cũng nhiều, đêm qua không mộng mị gì cả.”
Nói xong, Ninh Giảo Nguyệt nhìn về phía Ninh Diệu Dương: "Ca ca, tối qua huynh học đến lúc nào mới về vậy? Sao muội chẳng hay biết gì.”
Ninh Diệu Dương vốn tinh thần uể oải, mắt thâm như gấu trúc nhưng thấy muội muội trông thật khỏe mạnh.
Cậu bỗng thấy hối hận vì đêm qua nghĩ ngợi quá nhiều.
Làm chậm trễ cả việc học hôm nay.
“Ta đi học đây.”
Mặt mũi còn chưa rửa, cơm nước cũng chẳng màng cứ thế lăn vào thư phòng.
“Thiếu gia, đại thiếu gia, ngài chờ đã, không ăn cơm sao mà được?” Khổng nhũ mẫu vội xách đồ ăn đuổi theo.
Thịnh Mịch Mịch nhìn bóng cậu xa dần, khóe môi thấp thoáng nét cười.
Nàng kể cho Ninh Giảo Nguyệt nghe về việc học của Ninh Diệu Dương hôm qua, khiến Ninh Giảo Nguyệt cũng nhịn không nổi mà khẽ cười.
Cô bé mỉm cười tự hào: "Ca ca thật giỏi.”
“Đúng vậy, ca ca của con thông minh, chỉ cần chịu học thì không có gì là không thể.”
Rồi Thịnh Mịch Mịch lại nói,
“Tối qua Diệu Dương trở về đã nói sáng nay sẽ dậy sớm đọc sách, thế mà ngủ đến giờ mới dậy, thần hồn mê man, việc này quả có điểm lạ thường.”
Dứt lời, nàng quay sang đám hạ nhân: "Đại thiếu gia sau khi trở về đã làm gì?”
Các nha hoàn cúi đầu: "Chỉ lên lầu thăm đại tiểu thư, thấy đại tiểu thư đã ngủ, đại thiếu gia mới xuống dưới nghỉ.”
“Khổng nhũ mẫu đã làm cho đại thiếu gia một bát mì để ăn khuya, đại thiếu gia phát giận quăng mì đi…”
Không chờ Thịnh Mịch Mịch lên tiếng, Ninh Giảo Nguyệt đã lạnh giọng nói,
“Ca ca ta vì sao mà phát giận?”
Các tiểu nha hoàn chẳng dám thốt nên lời: "Chỉ có Khổng nhũ mẫu một mình ở trong phòng hầu hạ đại thiếu gia, không cho chúng nô tỳ vào, chúng nô tỳ không biết bên trong xảy ra chuyện gì cả.”
“Không nghe thấy gì ư? Nói mau!” Ninh Giảo Nguyệt quanh thân toát ra hàn khí lạnh lẽo.
Lúc này, một bà tử đứng đắn lên tiếng than thở.
“Nô tỳ nghe thấy một ít.”
…
Khổng nhũ mẫu bị triệu hồi về Hồi Tuyết Lâu.
“Phu nhân, người tìm nô tỳ?”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Khổng ma ma ở hầu phủ ta đã mấy năm rồi, hầu hạ Diệu Dương vất vả lắm nhỉ.”
Khổng nhũ mẫu khẽ ưỡn thẳng lưng: "Không vất vả, có phúc phận được hầu hạ đại thiếu gia là vinh hạnh của nô tỳ.”
“Bổn phu nhân nghe nói Khổng ma ma ở nhà có nhiều con cái, gia đình đông người khó lòng rời xa ngươi. Vậy thế này đi, hầu phủ chúng ta sẽ phát thêm một năm tiền lương, ngươi cứ trở về nhà an hưởng tuổi già đi.” Thịnh Mịch Mịch vẫn mỉm cười, lời nói cực kỳ hòa nhã.
Khổng nhũ mẫu kinh hoảng thốt lên: "Phu nhân, lời này của ngài là có ý gì?”
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch lập tức trầm lại, lạnh lùng đáp: "Ý tại ngôn ngoại, ngươi không muốn ở bên thiếu gia nữa thì cứ về nhà đi.”
“Phu nhân! Ai nói rằng nô tỳ không muốn ở bên thiếu gia? Ta không đi, ta là nhũ mẫu của đại thiếu gia, phải hầu hạ ngài suốt đời.” Khổng nhũ mẫu bối rối.
“Ngươi muốn ở bên Diệu Dương, vậy sao lại nói những lời gây chia rẽ? Lòng dạ ngươi thật hiểm độc, con kiến còn biết cố gắng nhưng ngươi lại muốn nuôi hỏng đích tôn của hầu phủ sao? Hay có ai xúi giục ngươi làm việc này?” Thịnh Mịch Mịch quát lớn.
Khổng nhũ mẫu hiểu ngay, những lời nàng ta nói với Ninh Diệu Dương đêm qua đã bị nghe lén.
Nàng ta kinh hoảng quỳ rạp xuống đất, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó, nô tỳ chỉ là thương thiếu gia thức khuya đọc sách, lo rằng hại đến sức khỏe của ngài nên mới nói bậy đôi câu, từ nay nô tỳ sẽ không dám nữa.”
Thịnh Mịch Mịch hoàn toàn không mảy may động lòng.
Ninh Diệu Dương bị dạy hư đến nông nỗi này, đám người này chắc chắn là thủ phạm lớn.
Nàng mới vào phủ nên chưa tìm ra đầu mối.
Giờ chuyện đã xảy ra trước mặt, sao có thể bỏ qua?
Có một sẽ có hai, loại họa căn này tuyệt đối không thể lưu lại.
Hôm nay nàng sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ, cảnh cáo tất cả những ai bên cạnh Ninh đại thiếu gia.
“Người đâu, tiễn Khổng nhũ mẫu ra khỏi hầu phủ!”
Khổng nhũ mẫu hiểu rằng không thể làm Thịnh Mịch Mịch đổi ý, nàng ta vội hét lên: "Phu nhân, ngài không có quyền đuổi ta đi! Ta là nhũ mẫu của thiếu gia, ta nuôi lớn thiếu gia, lão hầu gia và lão phu nhân đã nói rằng sau này hầu phủ sẽ dưỡng lão cho ta, không ai được phép đuổi ta…”
Thịnh Mịch Mịch cười lạnh: "Ngươi lấy lão hầu gia và lão phu nhân ra ép ta ư? Quyền quản gia là trong tay ta, muốn xử lý chuyện trong hầu phủ ra sao, lão phu nhân biết cũng không trách ta, huống hồ ngươi phạm tội cố ý làm hư đích tôn hầu phủ, lão hầu gia và lão phu nhân biết được chắc chắn không dung thứ cho ngươi.”
Lão phu nhân cùng mọi người trong phủ đều một lòng muốn con cháu thành đạt, biết Khổng nhũ mẫu làm vậy không biết sẽ tức giận đến nhường nào.
Khổng nhũ mẫu không cam tâm: "Phu nhân! Thiếu gia từ nhỏ đã được ta nuôi lớn, thiếu gia đối với ta rất hiếu thuận, ngài đuổi ta ra khỏi phủ, thiếu gia nhất định sẽ đau lòng, thiếu gia sẽ không mặc kệ ta đâu…”
Thịnh Mịch Mịch mặt lạnh như băng.
Bát nương đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn.
Liền bước tới thẳng tay tát Khổng nhũ mẫu một cái mạnh.
Mắng lớn: "Ngươi chỉ là một nhũ mẫu mà thôi, chẳng qua là hạ nhân mà xứng đáng được đích tôn hầu phủ hiếu thuận sao? Thiếu gia có hiếu thì hiếu với lão hầu gia, lão phu nhân với tiểu hầu gia, với phu nhân, còn với ngươi sao? Ngươi nghĩ mình xứng đáng sao? Ngươi điên rồi mới dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế!”
Bát nương là đại nha hoàn nhất đẳng được lão phu nhân lưu lại để hỗ trợ Thịnh Mịch Mịch quản lý gia sự.
Nàng ấy vốn định im lặng để tân phu nhân tự quyết, còn mình chỉ đứng ngoài quan sát.
Nhưng không ngờ Khổng nhũ mẫu ngày càng mất lễ nghĩa, dám nói ra những lời vô lý như vậy.
Nếu nàng ấy không lên tiếng, hầu phủ không còn thể diện nữa, quy củ cũng bị Khổng nhũ mẫu làm cho mất sạch.
Khổng nhũ mẫu thấy không còn đường cứu vãn, đột nhiên nàng ta vùng dậy chạy ra ngoài.
“Là ta sai, ta đáng bị đánh, bị phạt, ta đều nhận, nhưng ta không thể đi, ta không nỡ xa thiếu gia, ta đã nuôi lớn thiếu gia từ nhỏ, thiếu gia không thể thiếu ta, ta phải đi tìm thiếu gia, thiếu gia ơi cứu ta! Thiếu gia…”
Nàng ta vừa la vừa chạy về phía thư phòng.
Bên ngoài có mấy nha hoàn cùng bà tử canh giữ, làm sao có thể để Khổng nhũ mẫu vô lễ như vậy.