Tam Bảo không còn chút sức lực nào.
Hơi thở nặng nhọc, đầu óc mờ mịt như mất cả hồn phách.
Ngay khi bóng đen lao đến, từ trong túi áo sát người của Tam Bảo phát ra một luồng kim quang.
Bóng đen tựa như sợ hãi ánh sáng này, kim quang vừa bừng lên, bóng đen liền phát ra tiếng gào thét đầy oán độc rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Tam Bảo lúc này mới hoàn hồn, há miệng thở dốc.
“Đại ca! Muội muội! Cứu mạng! Có quỷ! Tiểu Nguyên Bảo!!”
Tam Bảo hoảng loạn gào thét.
Nơi này là một hẻm núi nhỏ, chỉ cần chút âm thanh cũng có thể vọng lại thật xa, tiếng hét của Tam Bảo liền vang khắp một vùng.
Đại Bảo đang dạy Tiểu Nguyên Bảo nhận biết thảo dược, nghe thấy tiếng kêu lập tức bế muội muội, hướng về nơi phát ra âm thanh mà chạy.
Vương Thiên Cẩu ở gần hơn, là người đầu tiên chạy tới.
Tam Bảo thấy cậu như thấy cứu tinh: “Mau, mau Thiên Cẩu đệ đệ! Đến giúp ta chắn chút đi! Đệ có chín mạng, đệ nhanh chắn giúp ta đi, có quỷ, thật sự có quỷ đấy!”
Vương Thiên Cẩu điềm nhiên đáp: “Bây giờ chỉ còn tám mạng thôi.”
Tam Bảo…
Đây là lúc để tranh luận điều đó sao?
“Thiên Cẩu đệ đệ, hôi thối quá! Đệ có ngửi thấy mùi thối không?”
Vương Thiên Cẩu gật gật đầu: “Bây giờ thì ta đã ngửi thấy rồi, đúng là thối thật.”
Mùi hôi thối của sự mục nát xông thẳng vào mũi.
“Thứ kia trông thế nào?”
Tam Bảo lắc đầu lia lịa: “Nhanh lắm, ta không nhìn rõ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và hôi thối vô cùng, là một bóng đen, chớp mắt đã vụt qua rồi…”
Vương Thiên Cẩu liền hỏi: “Chẳng phải huynh mang bùa hộ thân đó sao? Không phải Tiểu Nguyên Bảo đưa cho huynh ư?”
Tam Bảo lập tức sờ tay vào túi áo bên hông.
Khi lấy ra, chỉ thấy một nắm tro bụi!
“Bùa hộ thân đã hóa thành tro rồi!! Làm sao đây?”
Tam Bảo càng thêm hoảng loạn.
Lúc này, Đại Bảo và Tiểu Nguyên Bảo cũng vừa chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tiểu Nguyên Bảo bèn nói: “Tam ca, bùa hộ thân đã thay ca chắn một tai ương nên giờ không còn tác dụng nữa.”
Tam Bảo giật mình thốt lên: "Ta nhớ rồi! Vừa nãy cái thứ ma quỷ đó định ăn ta thì trên người ta bỗng phát ra ánh kim quang, chắc chắn là bùa hộ thân đã phát huy tác dụng, cứu mạng chó của ta rồi…”
Tiểu Nguyên Bảo hít hít mũi, trong không khí vẫn còn vương lại mùi thối, bé lạnh lùng nói: "Lại là cái mùi thối này! Hừ, dám đυ.ng đến người của Tiểu Nguyên Bảo ta!”
***
Tiểu nha đầu hiển nhiên đã phẫn nộ.
Gương mặt tròn trịa, non nớt phút chốc đầy vẻ nghiêm nghị, sát khí ngút trời.
Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, thế nhưng khi bé lộ sắc mặt này, chẳng ai dám thở mạnh.
Bé trượt thẳng từ trên lưng Đại Bảo xuống đất.
Rồi tiến tới bên cạnh Tam Bảo và Vương Thiên Cẩu.
“Tam ca, đưa tro bùa đây cho muội.”
Tam Bảo lập tức chìa ra tay run rẩy, đưa tro bùa cho Tiểu Nguyên Bảo.
“Đưa, đưa đây…”
Tiểu nha đầu nhón lấy một ít tro đưa lên mũi ngửi, rồi ánh mắt bé lập tức xuyên thấu qua phía sau lưng của Tam Bảo.
“Có phải nó chạy về hướng này không?”
“Đúng! Nó chạy về hướng này!”
“Vừa chạy không lâu, để muội đuổi theo!”
Vốn đang phiền muộn vì không tìm được tung tích, giờ lại thấy mục tiêu tự mình xuất hiện, làm sao bỏ qua cơ hội này.
Bùa này nếu là do người khác vẽ, bé e rằng sẽ không lần ra được khí tức.
Nhưng đây là bùa do chính tay bé vẽ, chỉ cần nó chưa chạy quá trăm dặm là bé nhất định có thể đuổi kịp.
Là bé đã đánh giá thấp thứ này, cứ ngỡ nó chỉ xuất hiện vào ban đêm nhưng không ngờ nó lại gan dạ đến mức ban ngày cũng dám lộng hành.
Cục bột nhỏ linh hoạt vô cùng, nói đuổi là vυ't thẳng vào rừng sâu.
***
Đại Bảo đành giậm chân, định trước hết đưa Tam Bảo đang kinh hãi tột độ xuống núi rồi quay lại tìm người giúp muội muội.
Nếu thật sự là thứ ma quái kia thì dân thôn hiện đang truy tìm nó, phải đưa mọi người lên núi cùng vây bắt mới được!
Vương Thiên Cẩu đứng giữa hai bên nhìn trái nhìn phải, rồi cắn răng quyết định chạy theo Tiểu Nguyên Bảo.
Đại Bảo thoáng ngạc nhiên nhìn cậu, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Tiểu tử Vương Thiên Cẩu này, vào thời khắc mấu chốt lại thật đáng tin cậy.
Không tồi chút nào!
Không thể chậm trễ, Đại Bảo lập tức kéo Tam Bảo run rẩy không ngừng xuống núi để kêu cứu.
Y chân dài, đi nhanh, tốc độ mời cứu viện cũng nhanh.
***
Về phía này…
Tiểu Nguyên Bảo với cái mũi nhạy bén như loài linh cẩu, bước đi thoăn thoắt khiến Vương Thiên Cẩu chạy theo đến đổ cả mồ hôi.
Cậu cố gắng lắm mới không bị bé bỏ rơi.
Đi cả một quãng dài, quần áo của cả hai đều bị bụi cây gai rừng cào rách nát.
Không chỉ áo quần, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng vô tình bị cào xước nhiều đường.
Nhưng tiểu nha đầu đã quyết tâm, chỉ chăm chú đuổi theo kẻ địch mà chẳng màng đau đớn.
Tới một khu đất trũng, Tiểu Nguyên Bảo dừng bước.
Chốn này âm khí nặng nề, rõ ràng đang là ban ngày mà lại u tối tựa đêm đen, ánh sáng chẳng chiếu tới.
“Sao vậy, Tiểu Nguyên Bảo?” Vương Thiên Cẩu hỏi.
Mặt mũi cục bột nhỏ nghiêm nghị, đôi má non mềm bị cành cây cào rách lộ cả máu đỏ nhưng bé chẳng hề để tâm.