Tiểu Nguyên Bảo cẩn thận cất hai quả trứng gà vào chiếc gùi nhỏ sau lưng, khuôn mặt lộ vẻ mãn nguyện rồi cùng Đại Bảo và Tam Bảo tiếp tục tiến vào trong rừng.
Trên đường đi, Vương Thiên Cẩu nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Thật sự mùi đó giống với mùi trong nhà của ta sao?”
“Đúng vậy! Huynh không ngửi thấy à?”
Cậu không ngửi thấy.
Ngay cả trong nhà mình có mùi lạ mà cậu cũng chưa từng để ý.
Vương lão bá và lão thẩm của cậu cũng không ngửi ra được, chỉ có Tiểu Nguyên Bảo mới nhận biết được mùi kỳ quặc này.
Tam Bảo thắc mắc: “Muội muội, rốt cuộc cái mùi đặc biệt đó như thế nào mà muội phân biệt được?”
Tiểu Nguyên Bảo trầm tư một lúc, rồi nghiêm túc đáp:
“Chính là cái mùi như xác chết thối rữa vậy đó…”
Tam Bảo bất giác rùng mình, cảm thấy giữa ban ngày ban mặt mà toàn thân lại ớn lạnh.
“Ai chà, muội muội, đừng hù dọa Thiên Cẩu đệ đệ của ta như thế!”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cậu ấy cũng có phần run sợ.
Nếu thứ mang mùi xác chết thối kia cứ ngày ngày nhìn chằm chằm Thiên Cẩu đệ đệ mà cậu vẫn phải ngủ chung nhà, thì nghĩ thôi đã thấy rợn cả người.
Vương Thiên Cẩu...
Ban đầu cậu không nghĩ sâu xa như vậy, nhưng bị Tam Bảo nhắc nhở, trong lòng bỗng thấy lạnh buốt.
Cậu cắn răng nói: “Không sao, giờ ta với huynh ngủ chung một phòng, nếu có thứ gì, chúng ta cùng nhau đối mặt…”
Tam Bảo lập tức nhảy dựng lên: “Xúi quẩy! Xúi quẩy! Ta nhất định ngủ ở chỗ trong cùng!”
Đại Bảo cất lời: “Thôi, ta nghĩ chúng ta nên quay về đi! Nếu dã thú trong núi hung hãn như vậy, đến cả gà cũng bị bắt ngay trước mặt thì chẳng an toàn chút nào cả.”
Tiểu Nguyên Bảo bất mãn: “Không sao đâu, Đại ca ca, có Bảo Bảo ở đây rồi mà!”
Tam Bảo hăng hái hùa theo: “Đúng đó, Đại ca, đừng sợ, có muội muội chúng ta ở đây, dã thú nào thấy chúng ta cũng phải tránh xa. Ngay cả Thiên Cẩu đệ đệ ở nhà chúng ta ngủ qua đêm mà còn bình yên vô sự, Thiên Cẩu, nếu đệ sợ thì đệ cứ về trước đi…”
Vương Thiên Cẩu lập tức bám sát Tiểu Nguyên Bảo: “Ta muốn theo Tiểu Nguyên Bảo hái nấm nữa!”
Dẫu sao, mạng này cũng nhờ bé cứu, giờ giao lại cho bé xử lý cũng chẳng thiệt thòi gì.
Sau một hồi bàn bạc, mọi người vẫn quyết định tiếp tục lên núi.
Vào sâu trong núi, ai nấy đều thở hồng hộc vì mệt.
Đại Bảo thường xuyên vào rừng săn bắn, địa hình nơi đây đã quá quen thuộc với y. Biết rằng không thể vào quá sâu khi đi với mấy đứa trẻ, y chọn vùng ngoại vi, nơi ít người lui tới để hái nấm.
Y bảo: “Chúng ta chỉ cần hái ở đây, nếu không tìm được gì thì xuống núi.”
Ba đứa bé reo lên vui vẻ: “Dạ vâng, Đại ca!”
Tiểu Nguyên Bảo còn nhỏ, dù sức lực hơn người nhưng vì dáng vóc bé nhỏ, khi đi vào những bụi rậm, chiều cao hạn chế làm bé không dễ di chuyển chút nào.
Vậy nên, khi vào rừng đều là Đại Bảo bế muội muội mà đi.
Bế bé còn thấy thấp, sau lại đổi thành để bé ngồi trên vai mà đi.
“Ồ, trên cây này có nấm! Đại ca, mau nhìn kìa…”
Trên đỉnh đầu của Tiểu Nguyên Bảo có một cây cổ thụ, nơi nhánh cây có một cụm nấm trắng…
Mới ra đã số đỏ rồi!
“Vận khí của muội muội quả nhiên tốt thật.”
Tiểu Nguyên Bảo hít hít mũi nhỏ, cười hân hoan.
Đại Bảo vững vai đỡ muội muội, để bé hái nấm trên cây.
Tam Bảo thấy thế cũng không chịu thua, cậu cũng tìm được một cụm nấm dưới đất: “Ở chỗ ta cũng có, đây là nấm tùng nhung.”
Vương Thiên Cẩu đã đến đây rồi đành cũng để mắt tìm kiếm.
Cậu cũng phát hiện ra một cụm.
Cả nhóm ai nấy đều có thu hoạch.
***
Theo dấu vết nấm mọc mà đi, bất tri bất giác ba nhóm đã chia nhau hành động.
Tiểu Nguyên Bảo vận khí vẫn tốt, ngồi trên vai Đại Bảo tầm nhìn rộng, chuyên nhắm vào nấm trên cây mà hái.
Chẳng mấy chốc, cái gùi nhỏ của bé đã gần đầy.
Không chỉ hái được nấm, bé còn tìm thấy vài loại rễ cây dại khác.
Ví như là rễ sắn dây, Đại Bảo đào được mấy củ to bỏ vào gùi của mình.
Nhưng mấy con thú nhỏ thì vẫn chưa gặp được con nào.
“Đó là gì vậy? Đại ca, cây này trông kỳ lạ quá!”
“Đây là điền thất, một loại thảo dược… đào lên có thể mang đi bán cho hiệu thuốc đổi lấy chút tiền…”
“Vậy thì đào đi thôi…”
***
Tiểu Nguyên Bảo không ngừng tò mò hỏi han, trong lòng bé cảm thấy mỗi thứ trong rừng đều mới mẻ, vì thực vật ở nhân gian khác xa với âm gian nên mọi thứ đều lạ lẫm thú vị.
Về phần Tam Bảo và Vương Thiên Cẩu ban đầu còn cùng nhau tìm nấm.
Nhưng sau đó, Tam Bảo vì ham vui mà chạy đi nhanh hơn, hứng khởi quá mà một mình chạy mất hút.
Không biết từ lúc nào, cậu đã lạc vào sâu trong rừng, chính cậu ấy cũng không nhận ra.
“Ôi chao! Lại tìm được một cụm nấm lớn nữa rồi!” Tam Bảo phấn khích chạy đến.
Đó là một vùng trũng thấp, khắp nơi đều là bụi gai, vừa bước vào đã cảm nhận được luồng khí lạnh toát.
Tam Bảo vô thức kéo chặt cái áo cỏ trên người.
Nhưng niềm vui phát hiện nấm đã làm cậu mụ mị nên không hề để ý trong đám bụi rậm sâu thẳm kia có một bóng đen đang nhìn cậu, nước dãi chảy thành dòng.
Tam Bảo vẫn mải mê tự nói: “Hôm nay hái được nhiều nấm thế này, ăn không hết ngày mai còn có thể ăn tiếp, lại còn có thể làm canh nấm trứng gà cho muội muội uống…”
Đúng lúc ấy, đột nhiên bóng đen từ trong âm u lao thẳng về phía cậu.
Tam Bảo hoảng hồn hét lớn: “Chết tiệt, cái gì thế này?”
Ngay khoảnh khắc sau đó…
Thối!
Mùi hôi thối xông thẳng vào mũi!
Tam Bảo bị mùi hôi làm cho choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Chân tay bủn rủn muốn chạy cũng không chạy nổi.