Trên người tuy mặc chẳng nhiều, nhưng việc vào núi leo núi vốn là công việc hao sức cho nên cũng chẳng thấy lạnh.
Bọn trẻ con đều ra dáng người lớn, ngay cả Tiểu Nguyên Bảo cũng đeo lên một cái gùi nhỏ trên lưng.
Bé muốn vào núi nhặt lấy chút sản vật mang về làm thức ăn.
Khi bọn trẻ sửa soạn xong chuẩn bị tiến vào núi, bọn chúng đi ngang qua trước cửa hai nhà, đó là hai hộ dân cư ngụ nơi hẻo lánh giống nhà của bọn họ vậy.
Chợt nghe từ trong nhà truyền ra tiếng của mấy thôn phụ đang lớn tiếng chửi mắng: “Kẻ nào mất hết lương tâm, đồ đáng bị trời tru đất diệt, dám trộm gà nhà ta vậy hả!”
“Cả thảy chỉ nuôi ba con, thế mà bị trộm sạch chẳng chừa lại một con đẻ trứng! Đồ lòng lang dạ sói, ăn gà nhà ta thì có mà chết đi cho rồi!”
“Nhà ta cũng vậy, nuôi hai con gà, sáng nay thức dậy đến cả một cọng lông gà cũng chẳng còn! Nhất định là cùng một tên đạo chích, nếu bắt được kẻ trộm gà, phải nguyền cho cả nhà hắn chết hết!”
...
Tiểu Nguyên Bảo là khá nổi tiếng của thôn.
Mấy thôn phụ đang chửi rủa ấy, thấy Tiểu Nguyên Bảo cùng các huynh đệ đi ngang qua liền ngừng chửi mắng.
Một người cất tiếng gọi: “Tiểu Nguyên Bảo, mau tới giúp chúng ta xem thử rốt cuộc là cái giống gì dám to gan trộm gà nhà chúng ta...”
Đại Bảo chau mày, định lên tiếng từ chối.
Nào ngờ, thôn phụ kia nói thêm: “Không để con phải xem không công đâu, nếu con nhìn ra được chút manh mối sẽ cho con mang một quả trứng về ăn!”
Nghe vậy, Tiểu Nguyên Bảo không đợi ai cản đã hăm hở lao vào nhà người ta, miệng đáp ngay: “Được ạ! Chuồng gà ở đâu? Con đi xem cho!”
Đại Bảo cùng các huynh đệ nhìn theo mà bất lực.
Cái đồ mê lợi nhỏ, mê ăn uống này! Hễ liên quan đến đồ ăn là chẳng buông tha thứ gì!
Chủ nhà vốn chỉ nói bâng quơ, chẳng ngờ tiểu nha đầu thật sự dám nhận lời, liền vội dẫn bé vào hậu viện chỉ đường tới chuồng gà.
Phàm là những hộ gia đình đủ sức nuôi gà, đều thuộc diện có cuộc sống đủ đầy trong thôn.
Nhà cửa đa phần là kiểu tứ hợp viện nhỏ, phía trước là nơi ở, phía sau là nơi chăn nuôi gia súc và trồng rau.
Chuồng gà của nhà đầu tiên khá lớn, được xây kín kẽ, không gió lùa cũng chẳng mưa thấm.
Tiểu Nguyên Bảo đeo gùi nhỏ, lắc lư hai bím tóc như cặp sừng dê thong thả tiến vào hậu viện của người ta.
Bé nhăn mũi, hít ngửi trong không khí một hồ, rồi nghiêm nghị nói: “Có mùi thối!”
Tam Bảo đứng cạnh nhắc nhở: “Muội muội, dưới đất toàn là phân gà, hôi thối là chuyện bình thường mà.”
Cục bột nhỏ lắc đầu, kiên định đáp: “Không phải mùi phân gà đâu! Mùi này thối hơn phân gà nhiều lắm, nhiều lắm!”
Nói rồi, bé tiến lại gần chuồng gà, khẳng định chắc chắn:
“Ngay chỗ này là thối nhất! Thiên Cẩu ca ca, mùi thối này giống hệt cái mùi trong nhà ca vậy!”
Vương Thiên Cẩu...
Tiểu Nguyên Bảo đem mùi thối ở chuồng gà so với mùi trong nhà cậu, liệu có thỏa đáng không?
Những thôn dân chẳng rõ đầu đuôi, nhìn Vương Thiên Cẩu với ánh mắt đầy lạ lùng.
Ai ngờ một thiếu niên ngũ quan tuấn tú như vậy, hóa ra lại là người bừa bộn đến thế!
Sau đó, Tiểu Nguyên Bảo tiếp tục đến xem chuồng gà của nhà kế bên cũng bị mất gà.
Chuồng gà của nhà này lại được đặt ở trước viện, gà được coi như bảo vật, chủ nhà còn chẳng nỡ ăn, cho ăn toàn đồ ngon chỉ thiếu điều mang vào nhà nuôi ngay cạnh giường ngủ mà thôi.
Vừa bước chân vào viện, Tiểu Nguyên Bảo lập tức nói chắc nịch: “Cũng là mùi thối này!”
Mọi người không hiểu ra sao, liền hỏi lại: “Là cùng một mùi phân gà hay sao, Tiểu Nguyên Bảo?”
Tiểu cô nương nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, gà của các người không phải do người trộm!”
Cả đám thôn dân bừng tỉnh: “Ta cũng nghi không phải do người trộm, mười phần chắc đến chín là thú hoang từ núi xuống bắt đi, đồ cầm thú chết tiệt, lại xuống đây phá hoại mà!”
“Nhưng mà theo lý, nếu thú hoang xuống núi, chuồng gà hẳn phải có động tĩnh chứ. Sao ta ở ngay cạnh chuồng gà lại không nghe thấy một tiếng động nào cả?”
Tiểu Nguyên Bảo đáp bằng giọng non nớt: “Chính bởi cái mùi thối ấy! Mùi này vừa xuất hiện, có khả năng làm người ta mê muội và ngủ say hơn bình thường…”
“Cái gì?!!!”
Mọi người không khỏi hãi hùng, kinh sợ tột độ!
“Vậy nếu thứ này có thể ăn cả người, chẳng phải cũng làm mà người ta không hề hay biết sao?”
“Tiểu Nguyên Bảo, lời muội nói là thật chứ? Nếu đúng, chúng ta phải mau báo cho Lý chính lão thúc biết rồi.”
“Hôm nay nó trộm gà, ngày mai không chừng trộm cả trẻ con đi mất…”
“Ôi trời đất ơi! Đừng hù ta như thế chứ! Mau mau đi báo Lý chính lão thúc thôi…”
Chúng nhân nhốn nháo cả lên.
Mỗi nhà mỗi việc, nhưng dẫu bận rộn, không một ai quên đưa cho Tiểu Nguyên Bảo một quả trứng làm phần thưởng.
Vì đã xác nhận là dã thú gây ra nên mọi người đều cho rằng chuyện này không phải do một đứa bé như Tiểu Nguyên Bảo giải quyết được, mà cần tới những hảo hán mạnh khỏe trong thôn ra tay.