Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 43: Đất Cực Âm

“Mùi thối đến đây đã hết rồi! Ở đây không ngửi thấy nữa."

Dọc đường đều có thể lần theo dấu mùi, thế nhưng đến đây bỗng dưng lại biến mất.

Đó không phải là điều bình thường!

Vương Thiên Cẩu nhìn quanh cảnh vật xung quanh rồi bảo: “Tiểu Nguyên Bảo, muội có phát hiện trời ở đây thật u ám không.”

Tiểu cô nương đáp lại một tiếng "vâng": "Nơi đây tràn ngập âm khí! Đây chính là nơi cực âm!”

Vương Thiên Cẩu… cảm thấy lạnh.

“Cực âm là gì?”

Tiểu Nguyên Bảo lanh lảnh đáp: “Là nơi Âm gian với Dương gian giao nhau, âm khí trong Âm gian thỉnh thoảng tràn ra, nuôi dưỡng dương địa này, lâu ngày vật chết hút âm khí mà phục sinh, trở nên nửa âm nửa dương, chẳng sống chẳng chết…”

Vương Thiên Cẩu như thể nghe mà hiểu được.

“Vậy có lẽ đây chính là sào huyệt của thứ thúi kia, nó hẳn là do âm khí nơi này sinh dưỡng ra.”

“Đúng rồi!”

Hôm nay vào núi quả nhiên không phí công.

Chỉ là khiến Tam ca bị dọa cho sợ hãi một phen.

Hơn nữa, nếu bé không vẽ bùa hộ thân cho Tam ca, có lẽ Tam ca đã bị thứ thúi kia hại ngay dưới ánh trời xanh!

Tiểu Nguyên Bảo nghĩ đến liền tức giận.

“Thứ thúi kia nhất định đang trốn quanh đây, chúng ta tìm ra nó, không thể để nó thoát được!” Tiểu Nguyên Bảo xòe bàn tay nhỏ ra.

Dấu ấn hồ lô mờ mờ, bây giờ càng hiện rõ ràng hơn.

Bé có hồ lô của phụ thân đưa, thứ thúi này hôm nay đừng hòng trốn thoát.

Vương Thiên Cẩu nói: “Nó hiện đã trốn đi rồi, làm sao để tìm ra đây?”

Tiểu Nguyên Bảo vò đầu, câu hỏi này lại làm khó bé rồi, bé phải nghĩ đã.

“Thiên Cẩu ca ca, nắm tay của muội trước đã…”

Ở nơi này, Vương Thiên Cẩu tin rằng Tiểu Nguyên Bảo là người có chuyên môn.

Bảo nắm tay liền lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của bé.

Tiểu Nguyên Bảo hít một hơi, đột nhiên đôi mắt sáng bừng lên, bé đã nghĩ ra cách rồi!!

---

Âʍ ѵậŧ ẩn mình trong sâu của huyệt đất.

Nó luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Trong ánh mắt nham hiểm của nó có sự tham lam lẫn phấn khích.

Tối hôm qua nó lẻn xuống thôn ăn trộm vài con gà bổ sung được ít năng lượng, nó cảm giác mình lại có thể làm việc rồi.

Nó đã tu luyện tại âm địa này trăm năm, công phu dồn tụ lâu ngày thế nhưng khi chạm phải Tiểu Nguyên Bảo, đã mất đi mấy chục năm công lực, thật sự không cam tâm, nó đành phải nhanh chóng ăn vài món thịt tươi mới bù đắp lại được.

Lẽ ra, nó còn định ẩn nấp thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ hôm nay Tiểu Nguyên Bảo lại đưa huynh trưởng của bé và tên chín kiếp công đức lên núi, đến gần sào huyệt của nó.

Khiến lòng dạ nó lập tức xao động.

Phú quý cầu ở nơi hiểm nguy.

Đầu tiên hãy lấy huynh trưởng bên cạnh Tiểu Nguyên Bảo, đứa nhỏ nhất kia mà ra tay, nếu có thể ăn liền ăn cho được, ăn rồi công lực chắc chắn tăng mạnh, trạng thái liền hồi phục.

Ăn không được cũng dễ chạy thoát.

Kết quả là nó đã tính sai!

Tiểu tử kia lại có bùa hộ thân!

Cứu cậu một mạng!

Nếu không có tấm bùa này, cậu đã bị nó lôi về động để ăn rồi.

Điều bất ngờ hơn nữa là, tiểu nha đầu này lại có thể từ tro bùa lần theo khí vị mà tìm đến tận gần huyệt động.

Âʍ ѵậŧ nấp sâu trong huyệt không dám cử động.

Nó nhìn hai cục bột nhỏ bên ngoài, một đứa thì sợ hãi kinh hoàng, một đứa thì chảy cả nước miếng khi nhìn quanh.

Khu vực cực âm địa này là lãnh thổ của nó, xung quanh không có lấy một con vật nhỏ, vì hễ kẻ nào lạc bước vào đây cũng đều bị nó ăn hết.

Kẻ chín kiếp công đức lại đến ngay địa bàn của nó!

Nếu không có tiểu Nguyên Bảo ở đây, nó có thể giam giữ cậu đến chết rồi ăn xác cậu...

Âʍ ѵậŧ vừa nhìn Vương Thiên Cẩu chảy nước miếng, vừa đề phòng Tiểu Nguyên Bảo.

Nó đang cược rằng tiểu nha đầu này không thể nào tìm ra nó trong đất cực âm, mà dù có tìm ra, trong đất cực âm này, nó được tăng cường sức mạnh, còn người phàm thì bị trói buộc, hễ ở đây lâu sẽ thấy ngột ngạt như có độc.

Nó chỉ cần chờ đợi, lặng lẽ chờ thời cơ mà hành động.

Nó nhìn ra ngoài, hai cục bột nhỏ đang thì thầm to nhỏ.

Lúc đầu còn nhìn đông ngó tây tìm kiếm nó, chẳng mấy chốc cả hai đã thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là mặt mày của tên chín kiếp công đức xanh xám, bước chân nặng nề.

Tiểu Nguyên Bảo cũng sắp đi không nổi.

Hai cục bột nhỏ tựa như phát giác có điều bất thường, bèn định bước ra khỏi vùng âm địa.

Nhưng cả hai đã trúng độc quá sâu.

“Tiểu Nguyên Bảo, muội đừng để ý đến ta, hãy mau ra ngoài tìm người lớn đến cứu chúng ta đi. Ta thật sự không đi nổi nữa, ta cảm thấy rất khó chịu…” Vương Thiên Cẩu sức lực không còn, thở dốc từng hồi rồi ngã gục trên mặt đất.

Tiểu Nguyên Bảo nóng ruột, muốn cõng cậu: "Không được, Thiên Cẩu ca ca, chúng ta phải cùng nhau ra ngoài, không tìm thứ thúi kia nữa, hỏng rồi, ta cũng không còn sức nữa, ta cũng thấy khó chịu…”

Kéo không nổi Vương Thiên Cẩu.

Thường ngày, một mình bé nhấc một đại hán lên cũng không thành vấn đề.

Vậy mà giờ lại không kéo nổi một đứa nhỏ.

Vương Thiên Cẩu gần như sắp hôn mê: "Muộ cứ đi trước đi, đừng bận tâm đến ta…”

Tiểu Nguyên Bảo đành bất đắc dĩ, xê dịch từng bước chân ngắn chậm rãi rời khỏi vùng âm địa.

Âʍ ѵậŧ nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt tham lam của nó chằm chằm vào Vương Thiên Cẩu, nước dãi sắp tràn ra.

Nhưng nó không vội vã đi ra.

Trong huyệt động, khắp nơi thông suốt bốn phía vô cùng an toàn.

Cho dù có người tìm đến cũng sẽ bị âm khí dày đặc làm cho mê man.

Chỉ cần nó ẩn nấp ở đây, không ai có thể làm gì được nó.

Cách tốt nhất là đợi khi chín kiếp công đức bên ngoài chết hẳn, sau đó kéo cậu vào trong động.

Đợi một lát, hình như bên ngoài rừng có tiếng lào xào của các thôn dân.

Dường như có không ít người đã kéo tới.

Không thể chần chừ nữa!

Nếu tiếp tục đợi, chín kiếp công đức khó nhọc lắm mới tới tay lại sắp bay mất.

Âʍ ѵậŧ chảy nước miếng lao thẳng ra ngoài...

---

Ở bên này, Vương Thiên Cẩu nín thở nằm trên đất, cố gắng kiềm nén nhịp tim đập loạn xạ của mình.

Cậu cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà đồng ý làm mồi nhử như kế của Tiểu Nguyên Bảo.

Tiểu Nguyên Bảo nói, bé biết rõ thứ thúi kia ở đây, nó ẩn nấp không thấy đâu, tìm khắp nơi cũng khó mà ra.

Không bằng dùng một miếng mỡ béo để dụ nó xuất hiện.

Mà Vương Thiên Cẩu chính là miếng mỡ béo đó!

Sau khi đồng ý với kế hoạch của cục bột nhỏ, Vương Thiên Cẩu tự tay sắp xếp những chi tiết nhỏ trong kế hoạch.

Ngay cả câu thoại cũng do cậu nghĩ sẵn.

Tiểu Nguyên Bảo vừa rời đi, cậu liền nằm ra đây.

Trước khi cục bột nhỏ rời đi, cậu không hề cảm thấy trúng độc; nhưng bé vừa đi, cậu quả thực thấy khó thở.

Nơi này quả nhiên có độc!

Cậu nín thở nằm rất lâu, vẫn không có động tĩnh.

Cậu sắp chịu hết nổi, trong lòng đang ngờ rằng thứ thúi kia có ở đây hay không…

Đột nhiên, một bóng đen lao tới cậu!

Vương Thiên Cẩu chỉ cảm thấy một mùi hôi tanh khủng khϊếp…

Bóng đen kia quá vội vàng, lao đến giữa chừng thì nhớ ra điều gì liền dừng lại, tìm một cành cây lớn xiên vào người Vương Thiên Cẩu mà kéo lê đi.

Vương Thiên Cẩu…

Tiểu Nguyên Bảo nhanh đến cứu cậu đi!

Chậm chút nữa là không kịp mất!

Ngay lúc đó, một giọng trẻ con vang lên từ bụi cỏ: "Thứ thúi! Ngươi chạy đi đâu cho thoát lần này!”

Tiểu Nguyên Bảo bật dậy, tung ra một quyền khiến bóng đen đang kéo lê Vương Thiên Cẩu văng ra xa.

Thứ đó bò rạp trên đất vừa chuẩn bị đứng dậy.

Cục bột nhỏ lại nhảy lên vừa đấm vừa đá, khiến bóng đen bị đánh tới mức không thể động đậy.