Bên này, Thái thị đã rửa mặt xong trở vào nhà.
Nhìn thấy mấy đứa bé đều tụ tập lại thành một đám, các huynh đệ đều vây quanh tiểu muội không biết đang xem gì.
Thái thị dịu dàng lên tiếng hỏi: "Các con không ngủ à, sao lại tụ tập ở đây làm gì?”
Mấy đứa nhỏ chen chúc trong chăn của Vương Thiên Cẩu vì cảm thấy ấm áp.
Chỉ có Vương Thiên Cẩu bị đẩy ra ngoài, cậu khoác vội áo choàng, ngồi bên cạnh nhưng không hề oán trách.
Tiểu Nguyên Bảo nhìn thấy vậy liền lấy ra bốn tấm bùa, vui vẻ đưa cho mẫu thân mình.
“Nương, con cho người một tấm bùa hộ thân, đeo vào sẽ an toàn!”
Thái thị cảm thấy vô cùng bất ngờ: "Tốt quá.”
Dù biết có thể không có tác dụng, nhưng đây là lòng thành của tiểu nữ nhi.
Nàng nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Sau đó Tiểu Nguyên Bảo tiếp tục đưa cho các huynh trưởng của mình từng tấm bùa.
"Đại ca, nhị ca, tam ca, mỗi người một tấm, bảo đảm các ca ca bình an!"
Tam Bảo là người vui vẻ nhất, nhanh chóng nhận lấy: "Cảm ơn muội muội! Muội thật là tốt, muội yên tâm đi, tam ca sẽ bỏ vào túi trong người, dù có đi đại tiện hay xả khí cũng không bỏ ra đâu.”
Đại Bảo nhận lấy bùa thứ hai, trong lòng tràn ngập sự chiều mến, y xoa đầu Tiểu Nguyên Bảo: "Đại ca cũng cảm ơn muội.”
Dù sao, tấm bùa của muội muội có thể bán được mười lượng bạc.
Y nghĩ cứ giữ lại đã, biết đâu có lúc cần tiền thì có thể bán cho Lưu thần bà, biết đâu lại đổi được chút bạc.
Nhị Bảo là người cẩn trọng nhất, không hiểu sao, cậu lại cảm thấy tấm bùa này hơi đáng sợ.
Sau vài lần thử, cậu mới nhận lấy được: "Cảm ơn muội muội.”
Cuối cùng, Vương Thiên Cẩu nhìn Tiểu Nguyên Bảo với ánh mắt đầy vẻ u oán: "Còn của huynh đâu?”
Tiểu Nguyên Bảo nhìn thấy vậy, liền lắc đầu: "Không có đâu, huynh không cần đâu, Thiên Cẩu ca ca, trên người huynh có công đức nên quái vật không thể đến gần huynh được.”
Nhìn thấy ánh mắt thương cảm của Vương Thiên Cẩu, Tiểu Nguyên Bảo cảm thấy có chút áy náy liền bổ sung thêm một câu.
“Huynh thật sự không cần đâu…”
Vương Thiên Cẩu…
Cậu là người ngoài, món đồ tốt này đâu đến lượt cậu, nói thẳng ra thì rõ hơn.
Cái gì không cần? Cậu cần chứ!
Cậu đã chết qua một lần rồi, đêm khuya còn có yêu quái tới rình rập, cậu chẳng cần ai khác giúp, cậu rất cần là đằng khác!
Thôi vậy, chắc là cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Ai bảo Tiểu Nguyên Bảo không phải muội muội ruột của cậu cơ chứ.
Nếu không thì, biết đâu cậu có thể biến Tiểu Nguyên Bảo thành muội muội của mình, lúc đó món đồ tốt này có lẽ cũng sẽ thuộc về cậu.
***
Mấy đứa trẻ lần đầu được ngủ trong chăn ấm nệm êm, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Hơn nữa, còn nhận được bùa hộ thân của Tiểu Nguyên Bảo, trong lòng vui sướиɠ nói mãi không hết lời.
Tiểu Nguyên Bảo thì đã ngủ say từ lâu, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng lửa bập bùng.
Đến giữa đêm khuya.
Tại sườn núi gần nhà Tiểu Nguyên Bảo, có hai luồng ánh sáng lạnh lẽo như bóng ma, xa xa nhìn về phía ngôi nhà của bé.
Nhưng nó không dám lại gần.
Bởi vì việc bị Tiểu Nguyên Bảo hút lấy tu vi khiến nó còn e dè, không dám hành động.
Ngày nào nó cũng đến xem con mồi của mình là Vương Thiên Cẩu.
Dù không thể ăn được, chỉ cần đứng gần cậu ngửi mùi cậu cũng đã thỏa mãn.
Nhưng hôm nay, Vương Thiên Cẩu lại ở trong ngôi nhà này, nó không dám vào.
Chỉ có thể đứng từ xa đầy vẻ dè chừng.
Ánh mắt nó tràn ngập oán hận.
Trên người Vương Thiên Cẩu có công đức bảo vệ, nó đã theo dõi cậu lâu lắm rồi.
Đổi lại là đứa trẻ khác, nó chỉ cần ra tay là có thể ăn thịt, nhưng Vương Thiên Cẩu có công đức bảo vệ thành thử nó không thể làm gì được.
Rất khó khăn mới nghĩ ra cách khiến cậu chết đuối.
Ăn không được sống, muốn ăn xác chết, chỉ cần bọn chúng chôn cất Vương Thiên Cẩu là nó có thể đào mộ ăn xác cậu, tu vi sẽ nhanh chóng tăng lên.
Đáng tiếc, mọi kế hoạch đều bị Tiểu Nguyên Bảo phá hỏng.
Hơn nữa, bé còn hút lấy tu vi của nó.
Bây giờ lại phát hiện ra sự hiện diện của nó, khiến con mồi của nó trực tiếp vào nhà cô bé ở.
Những kẻ phá hoại chuyện tốt của nó, nó sẽ không để yên đâu!
Vương Thiên Cẩu thân mang công đức, tuy nó không thể trực tiếp gϊếŧ chết Tiểu Nguyên Bảo nhưng nó tin rằng nhất định sẽ có cơ hội.
Nó quyết tâm tìm ra thời điểm thích hợp để gϊếŧ chết Tiểu Nguyên Bảo, không chỉ cô bé mà là cả gia đình của bé!
Nó tin rằng, chỉ có khi hạ sát được gia đình này, nó mới có thể giải tỏa được cơn giận trong lòng.
Tiểu Nguyên Bảo thực sự là một người kỳ lạ mà nó chưa thể hiểu rõ được.
Nó không rõ bé rốt cuộc là ai, nhưng có thể thấy được những người bên cạnh bé đều là những kẻ bình thường, nó hoàn toàn có thể khẳng định rằng nếu không làm gì được Tiểu Nguyên Bảo, nó có thể bắt đầu từ những người thân cận của cô bé.
Mấy đứa nhỏ này, dù gầy gò nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, mùi vị trên người chúng hẳn là rất ngon lành.
Thái thị là nữ tử trẻ tuổi, chắc chắn cũng có mùi thịt thơm ngon.
Yêu quái càng nghĩ càng chảy nước miếng.