Một đêm trôi qua bình yên.
Vương Thiên Cẩu lâu lắm rồi không có một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Trước khi chết đuối, cậu thường xuyên gặp ác mộng, ngay cả sau khi tỉnh lại cũng không thoát khỏi những giấc mộng đó.
Cho đến đêm qua, cậu cuối cùng cũng ngủ một giấc không mộng mị cho đến khi trời sáng.
Thái thị, Đại Bảo và những người khác đều dậy sớm để làm việc, Vương Thiên Cẩu cũng thức dậy định đi giúp dọn dẹp sân vườn.
Nhưng bị Thái thị từ chối.
“Thiên Cẩu, con là người đọc sách, con chỉ cần đọc sách thôi, việc quét dọn để Tam Bảo làm.”
“Không sao, ở nhà con cũng quét dọn mà, để con làm đi.”
Thế là, Đại Bảo liếc mắt ra hiệu, Tam Bảo lập tức cướp lấy chổi và bắt đầu làm.
Tam Bảo vừa làm vừa nói: "Đại ca bảo rồi, không thể để nhà mình suốt ngày làm việc vất vả.”
Thái thị nghe không hiểu, nàng ngơ ngác nhìn.
Đại Bảo chỉ biết nhìn trời.
Vương Thiên Cẩu lập tức hiểu ra.
Cậu đành từ bỏ việc quét dọn, vào nhà đọc sách, đồng thời cũng thầm theo dõi Tiểu Nguyên Bảo đang ngủ.
Tiểu Nguyên Bảo nằm úp ngủ, những sợi tóc ngắn ngớ ngẩn vươn lên, khuôn mặt non nớt hồng hào, hàng lông mi dài và đen nhánh như chiếc quạt nhỏ trông thật dễ thương.
Mặc dù cô bé ngủ say, nhưng nước miếng cũng chảy ướt một nửa khuôn mặt.
Đúng lúc ấy, Tiểu Nguyên Bảo tỉnh dậy.
Bé ngước mắt lên nhìn Vương Thiên Cẩu: "Thiên Cẩu ca ca, huynh thức dậy rồi à?”
Vương Thiên Cẩu gật đầu.
Nhìn Tiểu Nguyên Bảo đáng yêu như vậy, cậu muốn trêu bé một chút.
“Tiểu Nguyên Bảo, bánh mì to hay bánh mì nhỏ ngon hơn?”
Tiểu Nguyên Bảo nghe vậy, liền mím môi rồi trả lời mà không chút do dự: "Bánh mì to!”
Bánh mì to thì ăn no bụng, bánh mì nhỏ ăn không đủ đâu.
“Vậy quả dại to hay quả dại nhỏ ngon hơn?” Vương Thiên Cẩu tiếp tục hỏi.
“Quả to!” Tiểu Nguyên Bảo nhớ lại lúc đói bụng, Đại bảo thường mang quả dại về cho bé ăn.
Cả gia đình ai nấy đều gầy gò, chỉ có Tiểu Nguyên Bảo được mọi người yêu thương, trên người còn chút thịt, khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm.
Vương Thiên Cẩu mỉm cười: "Đều là cái to cả sao? Vậy Tiểu Nguyên Bảo lớn lên rồi, muốn làm người ngốc to hay ngốc nhỏ?”
Tiểu Nguyên Bảo không chút suy nghĩ liền đáp: "Ngốc to!”
Vương Thiên Cẩu bật cười.
“Được rồi, ngốc to, vậy muội phải dậy rồi.”
Thái thị đứng ngoài cửa nghe thấy cũng phải bật cười, đại ca lớn rồi mà còn trêu đùa với cục bột nhỏ.
Vương Thiên Cẩu có lẽ đã quên mất mình cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi!
Tiểu Nguyên Bảo cảm thấy có gì đó không ổn, Thái thị đã vào trong phòng rửa mặt cho bé, còn lão Hắc đang đứng ngoài cửa nhìn vào, liên tục sủa về phía Tiểu Nguyên Bảo.
“Lão Hắc, ngươi cũng chào buổi sáng nhé!”
Vừa nghe thấy vậy, Tiểu Nguyên Bảo liền quên ngay chuyện ngốc lớn, ngốc nhỏ.
Sau khi ăn sáng xong, Thái thị bảo phải đưa lão Hắc về nhà.
Bây giờ trong nhà đã tích trữ đủ lương thực, không sợ bị trộm cắp nữa.
Lão Hắc có vẻ sắp sinh con rồi, để nó trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Mọi người đều đồng tình.
Mặc dù không muốn xa lão Hắc nhưng cũng không thể để lão Hắc sinh con rồi vẫn tiếp tục canh nhà cho họ.
“Dạ nương, con và Tam ca sẽ đưa lão Hắc về nhà.”
Cục bột nhỏ tự mình đứng ra đảm nhận nhiệm vụ.
“Được rồi, con cùng Tam Bảo đi trả lại con chó già cho Lý bà bà, nhất định phải cảm ơn bà ấy đấy. Còn phải mang ít lương thực qua cho bà coi như là lễ vật để tỏ lòng biết ơn.” Trước kia, đều là bà Lý đã giúp đỡ gia đình họ.
Bây giờ nhà họ đã khá lên, báo đáp lại là chuyện đương nhiên.
Tiểu Nguyên Bảo đáp lời lớn tiếng, chẳng thua ai: “Được ạ!”
Thái thị sau khi cho con chó già ăn no, lại lấy thêm mấy cân bột thô, đưa cho Tam Bảo để cậu ấy mang theo.
Con chó già không cần ai dẫn, nghe nói sẽ được đưa về nhà, nó bèn vui vẻ đi trước dẫn đường.
Tam Bảo mang lương thực, nắm tay muội muội theo sau con chó.
Vương Thiên Cẩu lặng lẽ đi theo phía sau.
Đại Bảo hỏi: “Thiên Cẩu đệ, đệ đi đâu vậy?”
Vương Thiên Cẩu ngước nhìn trời, đáp: “Không có gì, thời tiết hôm nay khá đẹp, đi dạo một vòng quanh làng các huynh thôi…”
Đại Bảo chỉ biết im lặng.
…
Thôn Đường gia có tổng cộng hơn hai trăm hộ gia đình, coi như là một thôn lớn.
Nhà bà Lý ở ngay cạnh nhà của Đường gia, không xa lắm.
Muốn đến nhà bà ấy, phải đi qua nhà của Đường gia.
Tam Bảo không muốn đi qua cửa nhà họ, dẫn Tiểu Nguyên Bảo vòng một đoạn đường dài, đi qua sau nhà Đường gia mới đến được nhà bà Lý.
Tuy vậy, dù có tránh xa vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Đường bà tử vọng đến.
Quả nhiên, mọi chuyện vẫn như trước, loạn lạc, gà bay chó nhsủaảy.
Tam Bảo lầm bầm: “Sao họ vẫn chưa bị sét đánh chết đi nhỉ!”
Tiểu Nguyên Bảo nghe được, nghiêm túc đáp: “Bởi vì sét đã đánh chết hai con ác quỷ nên bọn họ còn sống đó.”
Tam Bảo nghe xong, chẳng hiểu gì, bèn hỏi lại: “Bọn họ không phải là hai con ác quỷ sao?”
“Không phải đâu, họ vẫn còn sống, chắc chắn sau khi chết, bọn họ cũng sẽ hóa thành ác quỷ không chừng.” Tiểu Nguyên Bảo sửa lại.
Tam Bảo… thôi, không nói với muội muội nữa.
Suy nghĩ của cô bé này thực sự khác xa cậu.
“Đúng rồi, muội muội nói đúng, tất cả đều đúng.”