Tiểu Nguyên Bảo và Tam Bảo là hai người ăn khỏe nhất bữa nay.
Tiểu Nguyên Bảo ăn hết bát rưỡi bánh chẻo, còn Tam Bảo thì ngoài một bát đầy, còn thêm một chiếc bánh ngô lớn.
Ai nấy đều ăn đến căng tròn bụng, cảm giác như niềm vui và hạnh phúc lan tỏa từ trong lòng ra ngoài.
Cả nhà từ lớn đến bé đều cảm thấy đây chính là bữa ăn ngon nhất trong bao nhiêu năm nay.
Nhiều năm sau khi mấy đứa trẻ nhớ lại, đều cho rằng hương vị hạnh phúc bắt đầu từ chính hôm nay.
Bánh bao ngon, bánh chẻo cũng ngon!
Nhưng dù có ăn lại bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào tái hiện được cảm giác mỹ vị đến mức rơi nước mắt như hôm nay.
***
Ăn tối xong, trời đã ngả tối, Vương lão bá và Vương lão thẩm dặn dò Vương Thiên Cẩu thật kỹ, rằng phải ngoan ngoãn, không được gây phiền phức cho Tiểu Nguyên Bảo rồi mới bịn rịn ra về.
Vương Thiên Cẩu trải ổ ngay trong gian phòng mà Tiểu Nguyên Bảo cùng mọi người ngủ, khoảng cách cũng gần bên.
Cậu lót một tầng cỏ khô dày trên nền đất rồi mới đặt chăn nệm của mình lên, tựa như đã quen với cuộc sống giản dị, mộc mạc.
Sau bữa tối, Thái thị đun một nồi nước nóng lớn.
Vì trước đây không đủ điều kiện nên mọi người ít khi được tắm rửa, nay đã mua chăn nệm mới, Thái thị quyết định cả nhà phải sạch sẽ thơm tho mà đi ngủ.
***
Tiểu Nguyên Bảo là người đầu tiên được tắm.
Bé được mẹ đặt trong một chiếc thùng gỗ lớn ngay tại gian bếp, nơi đây, bếp lửa vẫn còn đỏ rực, hơi ấm lan tỏa không lo lạnh lẽo.
Thái thị dùng tay cẩn thận kỳ cọ khắp người cho bé, còn dùng cả bánh xà phòng thơm mới mua khiến cả gian bếp thơm ngào ngạt.
Tiểu Nguyên Bảo làn da mềm mại, trắng trẻo, mịn màng khiến Thái thị không kiềm được mà hôn lên đôi má phúng phính không ngớt.
Bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp gian bếp.
Khi kỳ đến lòng bàn tay nhỏ xinh của Tiểu Nguyên Bảo, Thái thị thấy có một vết ố mờ mãi không sạch.
Thái thị bèn hỏi:
“Nguyên Bảo nhi, con đã chạm vào cái gì vậy? Sao tay lại rửa không sạch thế này?”
Tiểu Nguyên Bảo ngước đôi mắt tròn ngây thơ, đáp lời:
“Không phải đâu, nương. Đây là chiếc hồ lô nhỏ mà cha đã tặng cho con đó!”
Thái thị nghe vậy mà lòng không khỏi chua xót.
Tiểu Nguyên Bảo dường như nhớ cha đến mức quẩn quanh, ngay cả một vết bẩn cũng tưởng là bảo vật mà người để lại cho mình.
"Thôi thôi, cứ để mặc con vậy."
Nghĩ đến việc cục bột còn nhỏ, lại thiếu bóng dáng phụ thân, nhớ nhung phụ thân cũng là chuyện thường tình.
Chính bởi vì không có cha nên người làm mẫu thân như nàng càng phải thương yêu, nâng niu con trẻ hơn gấp bội phần.
Thái thị tắm rửa xong xuôi cho Tiểu Nguyên Bảo, vội vàng mặc áo quần sạch sẽ rồi ôm bé về gian chính, đặt bé lên ổ chăn ấm áp vừa thay mới để bé sớm yên giấc.
Kế đến là ba đứa nhỏ còn lại nhưng chúng đã lớn, tự biết lo liệu cho bản thân nên cùng nhau tắm. Ba huynh đệ vừa tắm vừa giúp nhau kỳ cọ, tiết kiệm nước mà còn sạch sẽ hơn.
Một thau nước lớn, khi tắm xong thì đυ.c ngầu, lộ ra cả lớp bụi bẩn bấy lâu tích tụ trên da thịt.
Cuối cùng đến lượt Thái thị, nàng tranh thủ tự gột rửa thân mình, sau đó lại phải dọn dẹp gọn gàng cả gian bếp.
***
Tiểu Nguyên Bảo là người tắm trước tiên, nên cũng là người đầu tiên được trở về ổ chăn.
Bé nằm lăn lóc, đùa nghịch trong bộ chăn nệm ấm cúng, tâm trạng phấn khởi không thôi.
Ở góc kia, Vương Thiên Cẩu đã sớm trải ổ trên nền đất, cậu ngồi dưới ánh đèn dầu chăm chú đọc sách.
Chiếc đèn dầu này là cậu mang từ nhà theo.
Ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra khắp gian phòng, tạo nên một bầu không khí ấm áp, dịu dàng.
Đèn dầu vốn là thứ xa xỉ, đây là vật mà Vương lão bá cố ý mua riêng cho cậu chỉ để phục vụ việc đọc sách.
Ngẫm mà xem, những nhà khác trong thôn, ai được đãi ngộ như vậy?
Ngay cả Thái thị, lần này lên chợ phiên sắm sửa đủ thứ cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện mua một ngọn đèn dầu.
***
Tiểu Nguyên Bảo lăn qua lăn lại hồi lâu, thấy Vương Thiên Cẩu chẳng hề để tâm đến mình bèn cảm thấy buồn chán.
Bé trèo xuống giường, chạy đến bên cạnh cậu, tò mò hỏi:
“Thiên Cẩu ca ca, huynh đang xem sách gì thế? Muội cũng biết đọc sách nha!”
Vương Thiên Cẩu khẽ liếc bé, hỏi ngược lại:
“Muội biết chữ sao?”
“Biết chứ! Muội biết rất nhiều chữ, cha muội dạy muội mà!”
Vương Thiên Cẩu nghe vậy liền lật sách, chỉ ngẫu nhiên vài chữ phồn thể, hỏi:
“Vậy chữ này là gì?”
Tiểu Nguyên Bảo tròn mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu mà chẳng thể đọc ra.
Thực ra, thứ bé từng xem nhiều nhất lại chính là... sổ sinh tử.
“Ơ… không biết.” Bé bỗng thấy có chút xấu hổ, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Thấy bé bối rối, Vương Thiên Cẩu quay lại với cuốn sách, tiếp tục đọc mà không để ý đến bé nữa.
Tiểu Nguyên Bảo thoáng nhìn qua bên cạnh, thấy còn chút chu sa và bùa chú do Lưu thần bà để lại.
Bé nghĩ ngợi rồi cầm lấy những món ấy, bắt đầu hí hoáy vẽ bùa.
***
Bé có thể không biết chữ, nhưng vẽ bùa thì không làm khó được bé.
Ban đầu, Tiểu Nguyên Bảo định dùng ngón tay để vẽ, nhưng chợt nhớ đến Thái thị, nếu làm vậy, ắt bé lại bị mẫu thân gọi ra kỳ cọ tay chân đến mệt. Nghĩ đến đó, bé liền đổi ý, cầm lấy cây bút chu sa nhúng mực bắt đầu vẽ trên mảnh giấy bùa còn lại.
Bé đang mải mê vẽ thì Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo từ ngoài bước vào, vừa tắm rửa xong.
Tam Bảo lon ton chạy đến, tò mò hỏi:
“Muội muội, muội đang làm gì vậy?”
Tiểu Nguyên Bảo vừa vẽ vừa đáp:
“Muội đang vẽ bùa hộ thân đấy.”
Lần trước bé vẽ bùa trừ tà cho Lưu thần bà, giờ đổi lại, bùa hộ thân dễ hơn đôi chút.
Đây là những loại bùa cơ bản mà bé đã quen tay.
Tam Bảo nhìn một hồi nhưng chẳng hiểu bé vẽ gì, tuy vậy, điều đó chẳng ngăn cậu buông lời khen không cần nghĩ ngợi:
“Bùa hộ thân à! Muội vẽ đẹp quá, trông giống… con chuột nhỏ ấy!”
Lần trước, bùa trừ tà trông giống con thỏ, nay bùa hộ thân trông như con chuột, quả là phong cách của Tam Bảo!
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng ghé lại, đứng nhìn muội muội vẽ bùa.
Dẫu rằng chẳng ai hiểu nổi bé đang làm gì, cả ba vẫn thấy bé rất chăm chú nên đều thầm ngưỡng mộ.
Đến cả Vương Thiên Cẩu ban nãy còn đang đọc sách, giờ cũng buông sách xuống đến bên lặng lẽ quan sát.
Tiểu Nguyên Bảo vẽ xong một lá bùa, thấy tay nghề của mình không tệ liền tự tin hơn hẳn.
Thừa thắng xông lên, bé tiếp tục vẽ luôn ba lá còn lại.
Chỉ đến khi cả bốn lá bùa đã hoàn thành, cơn buồn ngủ mới ập đến khiến bé dụi mắt không ngừng.
May thay, lúc bùa vẽ xong cũng là lúc bé có thể lên giường, không cần trằn trọc giữa màn đêm đen tối.