Tiểu Nguyên Bảo ngáp một cái thật dài.
Vẽ bùa hao tổn tinh thần, khiến bé cảm thấy buồn ngủ. Giấc ngủ đang kéo đến, bé bèn muốn chợp mắt một lát.
Trước khi ngủ, bé vẫn không quên dặn dò:
“Con ngủ chút đã, mẫu thân, đại ca, nếu các người đi trấn trên nhất định phải dẫn theo Tiểu Nguyên Bảo nhé, con chỉ ngủ một lát rồi tỉnh thôi.”
Mọi người...
Đại Bảo trầm giọng đáp: “Được, yên tâm, sẽ dẫn muội theo.”
Tiểu Nguyên Bảo nhận được câu trả lời thỏa mãn liền vươn tay đòi Thái thị bế.
Thái thị vừa bế bé lên, bé đã lập tức ngủ gục trong lòng như thể mọi mệt nhọc đều tan biến.
Mọi người...
Không khỏi sinh lòng lo lắng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhị Bảo bèn đáp: “Muội muội chắc là vẽ bùa mệt rồi, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi.”
Nhị Bảo vốn là đứa trẻ có tâm tư tỉ mỉ, qua mấy lần quan sát, cậu phát hiện rằng mỗi lần muội muội làm việc gì đó đều sẽ thấy buồn ngủ, nhưng chỉ cần ngủ một giấc, cô bé lại hoạt bát trở lại và chẳng có gì đáng ngại.
Hơn nữa, bản tính Tiểu Nguyên Bảo vốn hay ngủ nhiều, ngủ càng nhiều thì lớn càng nhanh, mọi người dần yên tâm.
Trọng tâm chú ý lại quay về thỏi bạc mười lượng bạc trên tay Thái thị.
Cả gia đình chưa từng thấy qua một khoản tiền lớn đến thế, nay họ mới dọn về, trong nhà chẳng có gì, ngay cả chăn chiếu để ngủ cũng không, toàn phải nằm trên đống rơm. Giờ có lương thực, có bạc, đúng là thời cơ để mua sắm một số vật dụng thiết yếu.
Để cho căn nhà ra dáng nhà cửa, lại mua thêm áo bông mới cho muội muội rồi thêm ít thịt cho cô bé ăn.
Lúc này, mọi người quyết định trước hết chất hết lương thực dư lên xe bò, mang đến trấn trên gửi rồi mua sắm những vật dụng cần thiết.
Ý kiến đã được thống nhất.
Vương lão bá và thê tử bèn giúp họ khuân lương thực từ trong nhà lên xe bò, rồi đích thân đánh xe chở cả nhà Thái thị lên trấn trên lo liệu mọi chuyện.
Tiểu Nguyên Bảo vừa rồi đã ngủ thϊếp đi, vốn không rõ lúc nào mới tỉnh. Theo lẽ thường, hẳn nên để bé ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vì lời dặn dò trước lúc ngủ của bé mà không ai dám trái ý, đành phải bế bé theo cùng.
Nhị Bảo thân thể yếu đuối, ở lại nhà để trông coi.
Vương Thiên Cẩu vốn là đứa trẻ ít lời, tính cách trầm tĩnh, chẳng thích chỗ đông người nên cũng ở nhà không đi.
Vương lão thẩm lưu lại tranh thủ trải chỗ nằm cho nhi tử trong nhà Tiểu Nguyên Bảo, đồng thời thu dọn vài thứ.
Những người khác thì đều lên đường.
***
Vương lão bá đánh xe bò, Thái thị bế Tiểu Nguyên Bảo đang ngủ say, ngồi trên xe, Tam Bảo ngồi theo cùng, còn Đại Bảo đi bộ bên cạnh xe, đến chỗ đường xấu thì cúi người đẩy một tay, phụ xe bò qua chỗ lầy lội.
Thôn Đường gia cách trấn nhỏ không xa, đi xe bò chỉ mất nửa canh giờ là đến.
Nếu là trẻ con chạy bộ nhanh nhẹn, chỉ một nén nhang đã có thể tới nơi.
Đến nơi, cả nhà trước tiên ghé vào tiệm lương thực, hôm qua, Vương lão bá đã mua lương thực từ đây, hôm nay đến gửi nên tiểu nhị nhận ra ngay.
Nhận diện bao lương thực nhà mình, lại biết Vương lão bá là người thật thà nên mọi việc diễn ra thuận lợi.
Ông chủ tiệm lương thực không gây khó dễ, nhanh chóng đổi lương thực lấy phiếu gạo cho Thái thị.
Phiếu gạo chia làm hai loại: phiếu ngũ cốc thô và phiếu gạo trắng.
Thái thị không biết chữ, ông chủ bèn giải thích rõ ràng từng loại, Đại Bảo đứng bên cạnh lặng lẽ ghi nhớ những điểm quan trọng.
Tam Bảo thì không trông mong được gì, thằng bé tính tình nghịch ngợm, vừa bước vào trấn đã chạy khắp nơi ngắm nghía, những chỗ chưa từng đặt chân tới, cặp mắt nhỏ tràn ngập tò mò.
Vương lão bá cười xòa: “Ta đây cũng chẳng biết chữ là bao, chuyện trong nhà toàn nhờ Thiên Cẩu ghi sổ giúp.”
Nghe vậy, Thái thị không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, ba đứa nhi tử của nàng đều thông minh, cũng đến tuổi học đường từ lâu, chỉ tiếc là không có tiền nộp học phí.
Nếu không, làm sao đến hôm nay, ngay cả chữ trên phiếu gạo cũng chẳng biết đọc?
Rất nhanh, toàn bộ lương thực đều đã đổi thành phiếu.
Ban đầu, họ định đổi một phần lương thực ra bạc nhưng giờ không cần nữa, vì trong tay đã có thỏi bạc Tiểu Nguyên Bảo kiếm được.
Thứ gì cần mua cũng đủ tiền.
Trấn nhỏ này, đường phố hẹp, xe bò khó đi vào.
Vương lão bá bèn đỗ xe trước tiệm lương thực, chờ Thái thị cùng các con mua sắm xong sẽ dùng xe chở về.
Đã đi thì làm việc cho trọn.
“Bánh bao thịt nóng hổi đây! Bánh bao thơm lừng vừa ra lò đây!”
“Xiên hồ lô đường ngọt đây! Chỉ ba văn một xiên, ngon ngọt vô cùng...”
...
Mùi thơm bay tới khiến Tiểu Nguyên Bảo trên xe bò khẽ cử động, bé ngửi ngửi trong không trung, mơ màng mở mắt, câu đầu tiên bật ra: “Mẫu thân, ăn!”
Thái thị cứ ngỡ tiểu cô nương sẽ ngủ cả đoạn đường, từ lúc bế đi rồi lại phải bế về.
Không ngờ, bé đã tỉnh dậy!
“Nguyên Bảo muốn ăn gì nào?”
Cục bột nhỏ lại ngửi ngửi không khí, đôi mắt sáng lên, tay nhỏ chỉ về phía các quán hàng ăn gần đó.
Từ bánh bao thịt, xiên hồ lô, đến hoành thánh nhỏ, bánh trứng chiên, tất thảy đều nằm trong danh sách thèm thuồng.
Thái thị dù đang cầm trong tay mười lượng bạc vẫn cảm thấy tiếc tiền.
Là Đại Bảo lên tiếng: “Mẫu thân, mua cho muội đi, bạc này là muội kiếm, mấy món này chẳng tốn bao nhiêu cả.”
Nghe Đại Bảo nói, Thái thị mới dám tiêu một ít, dẫn con tới quán bánh bao thịt.
“Khách quan, muốn mấy cái bánh bao thịt?”
Cục bột nhỏ nghiêng đầu đếm ngón tay nhỏ xinh: “Con một cái, mẫu thân một cái, đại ca một cái, tam ca một cái. Vậy là mấy cái nhỉ?”
Ông chủ quán bánh bao cười lớn: “Là bốn cái nhé!”
Tiểu cô nương sảng khoái đáp: “Vậy lấy bốn cái ạ!”