Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 32: Ngày Hạnh Phúc Nhất Trong Đời

Ngón tay nhỏ mềm mại của tiểu Nguyên Bảo đưa lên miệng mυ'ŧ, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm chiếc bánh bao thịt, nước miếng trong miệng như muốn trào ra.

Dung mạo mềm mại, đáng yêu khó tả.

Thái thị vội xua tay: “Mẫu thân không ăn đâu, sáng nay đã no rồi.”

Tam Bảo đứng một bên nhìn chiếc bánh bao thèm đến không chịu nổi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ nuốt nước bọt thật khẽ, không để ai phát hiện.

“Ta cũng không ăn, ta không đói.” Dẫu thèm mấy đi nữa, cậu vẫn biết nhà nghèo, tiền bạc phải chi vào chỗ cần thiết nhất.

Thế là mọi người thống nhất chỉ mua cho tiểu muội một chiếc bánh bao, để bé một mình thưởng thức.

Nhưng tiểu Nguyên Bảo lại không đồng ý.

Cái miệng nhỏ xinh xắn bĩu ra, giọng đầy ấm ức: “Mẫu thân và các ca ca không ăn thì tiểu bảo bảo cũng không ăn, tiểu bảo bảo chảy nước miếng, thèm chết cho rồi...”

Vừa nói, bé vừa nhìn chiếc bánh bao, nước miếng theo khoé miệng tràn ra, chảy thành dòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đến nỗi những người qua đường cũng không nhịn được phải dừng lại nhìn.

Cục bột nhỏ nhà ai mà đáng yêu đến thế này!

Ở chốn nghèo khó, mỗi lần đi chợ, thường thấy người ta mua bánh bao cho mấy đứa nhi tử trong nhà ăn.

Thế nhưng nhà này lại khác biệt.

Lại là mua cho một tiểu nha đầu, mà tiểu nha đầu này cũng thật đặc biệt, nhất quyết muốn mọi người cùng ăn với mình.

Không ăn chung, bé liền làm mình làm mẩy.

Hẳn là tiểu cô nương này được sủng ái đến tận trời đây mà!

Thái thị da mặt mỏng, không chịu nổi chiêu này của tiểu Nguyên Bảo, cuối cùng đành phải cắn răng, mua hẳn bốn chiếc bánh bao.

Bánh bao vừa mới ra lò, mùi thơm ngào ngạt, chỉ ngửi thôi cũng cảm nhận được đây chính là mỹ vị nhân gian.

Tiểu Nguyên Bảo được chia phần đầu tiên, há miệng cắn một miếng, cả miệng đầy dầu mỡ, vẻ mặt rạng rỡ, vui sướиɠ reo lên: “Ngon quá!”

Tam Bảo đứng một bên mà nước miếng chảy ròng ròng.

Trước giờ cậu chỉ nghe đám trẻ trong thôn kể lại, bánh bao thịt ngon thế nào, thơm ra sao, nhưng chưa từng được nếm thử, chỉ nghe nói ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

Hôm nay, nhờ phúc của tiểu muội, lần đầu tiên trong đời cậu có cơ hội được nếm thử.

Cậu không kiềm được nữa, cúi đầu cắn một miếng lớn như chú chó nhỏ.

Trời ơi!

Hóa ra trên đời lại có thứ ngon đến như vậy!

Mùi thơm quá đỗi mê hoặc!

Tam Bảo vốn không giỏi ăn nói, không tìm được từ ngữ để diễn tả nên chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt.

Cứ một miếng lại một miếng, chiếc bánh bao to bằng bàn tay người lớn, chỉ vài ba miếng đã bị cậu ăn hết sạch.

Đại Bảo tuy cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trước cảnh các em ăn say sưa, bản thân cũng không thể cưỡng lại.

Dẫu muốn nhường nhịn nhưng lòng lại không thắng nổi cơn thèm ăn.

Cậu bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Lớp bột mềm mịn, thơm phức, hòa quyện cùng nhân thịt đậm đà, hương vị bùng nổ trên đầu lưỡi khiến cậu bất giác muốn ăn thêm một miếng, rồi lại thêm một miếng nữa...

Thái thị đứng bên cố nhịn cơn thèm, nàng lặng lẽ định cất chiếc bánh bao để dành mang về cho Nhị Bảo ở nhà.

Nàng nghĩ, bản thân là người lớn, không cần phải ăn thứ xa xỉ như vậy.

Hằng ngày có một bữa cơm bằng ngũ cốc đã là đủ mãn nguyện.

Bánh bao được làm từ bột mì trắng, lại thêm nhân thịt, mỗi chiếc giá tới ba văn tiền thật sự là quá xa xỉ.

Ba văn tiền ấy có thể mua được cả một cân ngũ cốc, đủ cho cả nhà no bụng một bữa.

Nhưng ý định ấy chẳng qua được mắt tiểu Nguyên Bảo.

Tiểu cô nương nhanh tay giật lại chiếc bánh bao, nhét thẳng vào miệng Thái thị, giọng ríu rít: “Mẫu thân ăn đi, ngon lắm mà!”

Mùi thơm từ bánh bao thịt lập tức bao phủ khắp khoang miệng, khiến Thái thị không kịp phản ứng, chỉ biết nhìn tiểu cô nương với ánh mắt vừa bất đắc dĩ, vừa yêu chiều.

Bàn tay nhỏ bé của tiểu Nguyên Bảo nhẹ nhàng đưa lên lau nước mắt cho Thái thị, đôi mắt trong trẻo đầy lo lắng, khẽ nói: “Mẫu thân, người không thích ăn sao? Là lỗi của tiểu bảo bảo, không nên ép mẫu thân ăn...”

Thái thị liền ôm chặt bé vào lòng, tay kia cầm chiếc bánh bao đang ăn dở vừa hít mũi vừa cắn một miếng lớn, giọng nghẹn ngào: “Thích, mẫu thân thích lắm, chỉ là từ nhỏ tới giờ chưa từng được ăn thứ ngon như thế này thôi.”

Nghe vậy, Đại Bảo và Tam Bảo đều im lặng gật đầu.

Cả nhà ngồi ăn bánh bao mà mắt ai nấy đều đỏ hoe.

Nếu không nhờ tiểu Nguyên Bảo, không biết đến khi nào họ mới có thể nếm được hương vị của loại mỹ thực này.

Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên nhớ ra điều gì, reo lên: “Vậy, Nhị ca cũng chưa từng ăn đúng không? Chúng ta mua thêm bánh bao cho Nhị ca nữa!”

Đại Bảo liền phụ họa: “Được, mua thêm.”

Thái thị và Đại Bảo lúc này mới chịu thả lỏng, an tâm mà ăn hết phần của mình.

Ăn xong bánh bao, tiểu Nguyên Bảo lại kéo mẫu thân mua thêm nào là kẹo hồ lô, bánh trứng, mì hoành thánh...

Thái thị và Đại Bảo kiên quyết không động đũa, chỉ để Tam Bảo và tiểu Nguyên Bảo ăn.

Đến khi tiểu Nguyên Bảo no căng bụng không ăn nổi nữa, họ mới nhận lấy để giúp bé ăn nốt.

Tam Bảo không giấu nổi cảm xúc, hớn hở nói: “Chuyến đi chợ hôm nay thật đáng giá, mấy món ngon mà con hằng ao ước cả đời, nay nhờ muội muội đều được nếm thử hết cả rồi!”

Hôm nay, thật sự là ngày hạnh phúc nhất trong đời cậu!

Trên đường đi, họ vừa ăn vừa dạo quanh chợ, Thái thị cẩn thận lựa chọn những món cần thiết, từ dầu, muối, đường, xì dầu, đến cả hai cân thịt lợn, một khúc xương lớn, một miếng đậu hủ. Nàng cũng không quên mua thêm bánh bao và kẹo hồ lô cho Nhị Bảo.

Khi đi qua quán bánh ngọt, tiểu Nguyên Bảo nhìn thấy mấy món bánh lại muốn mua, Thái thị xót của nhưng cuối cùng vẫn mua một gói bánh Hoa Sinh.

Mua sắm đồ ăn xong, họ chuyển sang mua các vật dụng gia đình, nào là dao thái, nồi nấu cơm, bát đũa, chum nước, dao rựa...

Tiếp đó, Thái thị quyết định mua thêm hai bộ chăn đệm mới.

Nàng nói: “Mẫu thân sẽ ngủ chung với tiểu Nguyên Bảo. Còn các huynh đệ ba người chung một chăn cũng đủ rồi.”