Mọi người đều ngẩn người.
Trong Đường gia, không chỉ Tiểu Nguyên Bảo không biết chữ, mà ngay cả người lớn cũng chẳng ai biết, Đại Bảo, Nhị Bảo, và Tam Bảo đều đến tuổi đáng lẽ có thể đi học đường. Ấy thế mà, ngay cả Vương Thiên Cẩu mới năm tuổi đã được đến trường học một năm, trong khi Đại Bảo mười tuổi, Nhị Bảo tám tuổi, Tam Bảo sáu tuổi lại chưa từng đặt chân vào học đường, Đường gia làm gì có tiền nhàn rỗi để nuôi giấc mộng học vấn.
Bất ngờ thay, Tiểu Nguyên Bảo cất giọng ngây thơ: “Mẫu thân, con biết vẽ, phụ thân đã dạy con vẽ trước đây!”
Mọi người...
Đường Lão Tứ đã khuất khi nào lại có bản lĩnh như thế, còn biết vẽ bùa nữa ư? Thật không ngờ đấy!
Lưu Thần bà nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, vội nói: “Nếu vậy, xin nhờ Tiểu Nguyên Bảo vẽ giúp ta một lá bùa, muốn bao nhiêu lương thực, ta đều có thể đưa.”
Tiểu Nguyên Bảo nghiêm túc trả lời: “Con không muốn lương thực nữa, muốn bạc, người có không?”
“Có, có, có!”
Lương thực thì Lưu Thần bà cũng phải dùng bạc mua, bây giờ trực tiếp lấy bạc càng tiết kiệm công sức.
“Nếu vậy, con sẽ vẽ giúp người.”
Tiểu nha đầu, không, tiểu tài thần nói là làm ngay, liền xắn tay áo lên bắt đầu.
Mọi người...
Lưu Thần bà thắc mắc: “Tiểu Nguyên Bảo, con vẽ bây giờ sao? Không cần đợi đến ngày mồng một, ngày rằm hay chọn ngày hoàng đạo gì cả? Cũng không cần tắm gội sạch sẽ hay đốt hương khấn vái sao?”
Tiểu nha đầu quả quyết: “Không cần đâu, vẽ ngay bây giờ được rồi.”
Trong Đường gia thậm chí không có lấy một chiếc bàn, Tiểu Nguyên Bảo liền trải tấm giấy bùa xuống đất, thân hình nhỏ nhắn như củ cải nằm bò trên nền đất mà bắt đầu vẽ.
Bé không dùng bút.
Mà trực tiếp dùng đôi tay mềm mại non nớt, lấy ngón giữa và ngón trỏ nhúng vào chu sa rồi bắt đầu bôi lên giấy bùa một cách linh tinh.
Thoạt nhìn, chẳng khác gì trẻ con đang chơi trò nhà chòi, vẽ vời vô tội vạ.
Quá tùy tiện!
Nhìn dáng vẻ của cô bé, mọi người cũng không hy vọng nhiều.
Thái thị thậm chí còn âm thầm nghĩ: Nếu lỡ lãng phí giấy bùa và chu sa của Lưu Thần bà, chẳng hay bà ấy sẽ bắt đền thế nào...
Trong đám trẻ, Đại Bảo với tính cách trầm ổn nhất, lúc này cũng không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh bèn quay đầu đi chỗ khác.
Nhị Bảo khẽ ho một tiếng, không đành lòng nhìn tiếp liền ngước mắt lên trời.
Vương Thiên Cẩu vốn ít nói, tuy tuổi nhỏ nhưng tính tình điềm đạm, nét mặt không biểu lộ cảm xúc mà vẫn lặng lẽ như thường.
Chỉ có Tam Bảo là dám lên tiếng cổ vũ: “Muội muội vẽ cái gì vậy? Là con thỏ sao? Có cả bùa thỏ nữa à? Mà nói thật, nhìn cũng đẹp đấy chứ...”
Mấy người lớn đều không nói nên lời.
Cái lời khen này rõ ràng chẳng chút kỹ thuật, nhưng lại cố tình tâng bốc trắng trợn!
Thế nhưng, Lưu Thần bà lại nhìn không rời mắt.
Lúc đầu, bà ta cũng nghĩ Tiểu Nguyên Bảo chỉ đang tùy tiện vẽ bừa, nhưng dần dần, bà ta nhận ra một số điểm khác lạ.
Không nói đâu xa, bà ta cảm nhận được trên tấm giấy bùa bắt đầu xuất hiện một loại năng lượng đặc biệt.
Loại năng lượng này, bà ta rất quen thuộc.
Nó giống hệt như luồng năng lượng từng tồn tại trên lá bùa tổ truyền của nhà bà ta.
Cục bột nhỏ vẽ không lâu, chỉ đôi tay nhỏ nhắn lướt qua vài lần, chừng vài hơi thở là hoàn thành.
Sau khi vẽ xong, người bé, mặt bé, tay bé, đều lấm lem màu đỏ của chu sa, trông hệt như một chú mèo hoa nhỏ.
“Xong rồi, hoàn thành rồi! Đây là bùa trừ tà sơ cấp, giống hệt như lá bùa trước đây người đã dùng qua.” Cô bé đã cố hết sức mình.
Nhưng chỉ vẽ được bùa sơ cấp thôi, tạm thời bé chưa có khả năng vẽ bùa cao cấp.
Năng lực chưa đủ.
Lưu Thần bà run run đón lấy lá bùa, trong lòng không ngừng cuộn trào cảm xúc.
Năng lượng trên lá bùa quá mạnh!
Còn mạnh hơn cả lá bùa tổ truyền của nhà bà ta.
Đây là bùa thật!
Không phải thứ bùa giả tạo chuyên lừa người do mấy đạo sĩ hoặc thầy pháp bên ngoài vẽ.
Tổ tiên nhà bà dựa vào một lá bùa đã nuôi sống ba đời người.
Nay có một lá bùa mới, làm sao bà ta không kích động cho được?
“Cảm ơn, tiểu sư phụ... cảm ơn...”
Bà ta cầm lá bùa, đôi tay run rẩy gần như không tin nổi rằng, lá bùa tràn đầy năng lượng này lại là của mình.
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc, không biết tấm bùa loằng ngoằng này liệu có thực sự hiệu nghiệm hay không?
Lưu Thần bà làm sao vậy?
Chẳng lẽ cần thiết phải kích động đến mức này sao?
Tiểu Nguyên Bảo với đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy chu sa, giơ lên trước mặt Lưu Thần bà mà nói: “Bùa đã vẽ xong rồi, giao bạc đi.”
Lưu Thần bà lập tức từ trong thắt lưng lấy ra một thỏi bạc nhỏ đặt vào tay Tiểu Nguyên Bảo.
Mọi người đứng tròn mắt, cằm suýt rơi xuống đất.
Mười lượng!!
Nhiều thế này sao!
Lưu Thần bà hóa ra giàu có như vậy sao?
Ngẫm kỹ lại đúng là Lưu Thần bà rất có của, danh tiếng của bà ta lan rộng khắp vùng, tính cách lại nghĩa hiệp. Nhà nghèo túng xảy ra chuyện gì, bà ta đều giúp miễn phí, nhưng bà ta thu phí không hề rẻ đối với nhà giàu. Thêm vào đó, bà lại không con cái, không phải để dành của cải cho ai.
Tiểu Nguyên Bảo cầm lấy thỏi bạc, quay sang hỏi Thái thị: “Mẫu thân, đây là bạc phải không?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Đây là bạc, mười lượng bạc đó...” Vương lão bá xúc động đáp lời thay Thái thị.
Thái thị cả đời chưa từng thấy bạc nhiều thế này, giọng nói run rẩy.
“Mười lượng là nhiều không?”
“Nhiều lắm!”
“Vậy tốt rồi, con đưa cho mẫu thân.”
Tiểu Nguyên Bảo trao bạc vào tay Thái thị.
Đại Bảo cùng các huynh đệ còn lại đứng ngơ ngẩn, tựa như đang mơ, muội muội của bọn họ chỉ trong chớp mắt đã kiếm được mười lượng bạc!
Thôn Đường gia vốn nghèo nàn, ngay cả những hộ giàu có nhất trong vùng, cả năm cũng chưa chắc kiếm được mười lượng bạc.
Lũ trẻ sững sờ.
Lúc này, Lưu Thần bà vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ vì có được bùa quý, lòng đầy hưng phấn nói: “Ta phải mang nó về thờ phụng... Cảm tạ Tiểu Nguyên Bảo!”
Có được tấm bùa này, bà ta như cảm thấy mình có thể sánh ngang với danh gia vọng tộc, không sợ phải nhún nhường ai.
Một lá bùa quý báu đến thế, bà không chờ nổi mà muốn mang về lập tức thờ cúng.
Tiểu Nguyên Bảo suýt chút nữa đã muốn nói: Thờ làm gì cơ chứ, bùa vốn là vật tiêu hao, dùng xong hết thì vẽ tiếp. Cứ đưa bạc, ta sẽ lại vẽ cho!
Nhưng lúc này, Lưu Thần bà đã rời khỏi, bóng dáng lảo đảo, phảng phất như đang bay.