Ba huynh đệ cũng chăm chú nhìn muội muội không chớp mắt.
Tiểu oa nhi đôi mắt long lanh lộ ra vẻ ngượng ngùng, "Bụng con đói rồi, con… muốn ăn thịt, uống canh, không được sao?”
“Được! Được! Được!” Thái thị nói liên tục ba chữ “được.”
Bên cạnh, Tam Bảo nhảy cẫng lên vui mừng!
“Đại ca, Nhị ca, muội muội chúng ta biết nói rồi! Không còn là bé câm nữa!”
Nhị Bảo mặt mày xanh xao cũng nở nụ cười hoan hỉ: "Tốt quá, muội muội lần này thật là nhờ họa được phúc mà, lại có thể mở miệng nói chuyện rồi.”
Đại Bảo vươn tay xoa đầu tiểu oa nhi chẳng nói gì, chỉ đôi mắt là chan chứa yêu thương.
Thái thị vừa lau nước mắt vừa múc canh đút cho tiểu Nguyên Bảo uống.
Tiểu oa nhi húp canh ngon lành, vui vẻ đến mức đôi mày cũng như bay lên: "Ôi, thơm quá!”
Ba huynh đệ nhìn mà không nhịn được len lén nuốt nước bọt, sợ rằng chảy nước dãi ra thì bị muội muội chê cười.
Một lúc sau, mấy người rời ra ngoài làm việc.
Lều cỏ dựng vội nên mới làm được một nửa, cần phải tiếp tục dựng lên, nếu không tối đến chỉ một cơn gió thổi qua cũng sẽ đổ sập mất.
Trong ba huynh đệ, Nhị Bảo sức yếu hơn một chút nên nó nghĩ kế, còn Đại Bảo và Tam Bảo thì dùng sức mà làm.
Hợp sức với nhau tốc độ làm cũng nhanh, nhưng cái bụng đói kêu lên không ngớt.
“Đại ca, liệu chúng ta có vội vàng quá không? Huynh chưa về mà bọn đệ đã chuyển ra khỏi Đường gia rồi…” Nhị Bảo lên tiếng.
Đại Bảo tay vẫn làm không ngừng: "Không sao, trước sau gì cũng có ngày ấy, may mà chúng ta tính trước, chuẩn bị được nhiều cỏ lau như vậy cũng đủ để dựng một nơi chui rúc.”
Tam Bảo tiếp lời: "Phải đó, nếu không dọn ra thì bọn họ sẽ bán muội muội của chúng ta, chẳng chừa cho muội muội con đường sống nào, đúng là thứ vô lương tâm! Đáng kiếp khi mà sập luôn nhà chính…”
Nghĩ đến chuyện nhà họ Đường tự dưng sập nhà, lòng dạ bỗng nhiên thấy hả hê.
Nó nói thêm: "Ở Đường gia chúng ta cũng chẳng ăn no, mặc ấm, phải nhờ đại ca vào núi săn trộm chút thú rừng về thì chúng ta mới khỏi chết đói, ở lại Đường gia có gì hay đâu chứ?”
Nhị Bảo trầm giọng: "Nói vậy không phải, hôm nay đại ca gặp may mới săn được một con gà rừng, còn mai mốt chắc gì đã có ăn. Vả lại, chúng ta tuổi còn nhỏ nên không có cha che chở, mấy mẹ con cô nhi quả phụ sống một mình cũng dễ bị người khác bắt nạt.”
Ba huynh đệ đều im lặng.
Lời nói ra đều là sự thật.
Đại Bảo nói: "Sau này, ta sẽ bảo vệ các đệ.”
Huynh mười tuổi rồi, chẳng phải thường nói “huynh trưởng như cha” sao?
Cậu quyết định sẽ cùng thợ săn già trong thôn vào núi sâu săn thú, tuy là nguy hiểm lớn nhưng cũng sẽ có thu hoạch lớn, chỉ là sơ sẩy một chút thì không quay về được nữa.
Tam Bảo bực bội nói: "Lương thực mà triều đình cấp cho cha cả trăm cân, vậy mà Đường gia chẳng cho chúng ta một cân… Không có lương thực đệ cũng chẳng sợ, đệ chịu đói giỏi lắm, nếu cần đệ đi ăn lá cây cũng được, miễn sao để lại chút gì cho muội muội ăn là được.”
Lúc này, tiểu Nguyên Bảo trong lều đã ăn no uống đủ, đôi má hồng hào của cô bé đầy vẻ mãn nguyện.
Nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của mấy huynh đệ bên ngoài.
Mấy huynh đệ trong giấc mộng dường như rất tốt với cô bé đấy chứ!
Huynh đệ đối tốt với cô bé, cô bé cũng phải đối tốt lại với huynh đệ.
Nhà không có cái gì để ăn sao? Vậy mà khi nãy lại để cô bé ăn thịt trước ư.
Cô bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, trong trí nhớ hình như biết chỗ có thức ăn đấy…
Là nhà của bọn ác nhân ấy mà!
Phần lương thực triều đình cấp ấy, rõ ràng là của cô bé với mấy huynh đệ cô bé.
Không cho đem ra.
Chẳng chừa lại hạt lương thực nào cho mấy người bọn họ.
Còn đánh mắng bọn họ nữa.
Đồ ác nhân!
Hừm, chuyện này chẳng làm khó được Tiểu Nguyên Bảo.
Đợi đến khi Thái thị ra ngoài, trong lều cỏ chỉ còn mình Tiểu Nguyên Bảo, cô bé bèn đứng dậy, thân hình nhỏ nhắn hếch lên nghiêm chỉnh mà bấm một quyết.
“Holoholo, ngũ quỷ ban vận thuật, hiện!”
Bấm quyết xong, cô bé thở phì phò.
Năm tiểu quỷ hình bóng mờ ảo, mặt mày ngơ ngác hiện ra trước mặt tiểu Nguyên Bảo.
“Nguyện vì chủ nhân phục vụ!”
Tiểu Nguyên Bảo nhỏ giọng lầm rầm vài câu, chúng nghe hiểu liền gật đầu.
Chúng bất ngờ rời khỏi lều cỏ, bay thẳng về phía Đường gia.