Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 2: Sổ Sinh Tử

Tiểu Nguyên Bảo đêm qua ngủ quên, nằm gục trên bàn của phụ thân Diêm Vương cô bé.

Lúc ấy phụ thân cô bé đang phê duyệt sổ sinh tử, ban đầu cô bé còn cùng phụ thân xem rất hứng thú, thỉnh thoảng lại hỏi một câu, nhưng xem một hồi không chịu nổi, cô bé thϊếp đi lúc nào chẳng hay.

Ai bảo cô bé còn là một tiểu oa nhi ba trăm tuổi chứ!

Kết quả khi vừa tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ.

Nơi này là đâu vậy?

Hình như là một túp lều cỏ?

Xung quanh gió lùa vào lạnh quá.

Bụng cũng trống trơn, lại thấy đói đói.

Bên ngoài trời sáng hẳn, còn có ánh nắng?

Tiểu Nguyên Bảo bỗng nhớ đến tiếng ồn ào trước đó…

Ủa? Đây chẳng phải là nhân gian sao?

Cô bé nhìn kỹ tay chân mình, đây đâu phải là tay chân của cô bé, cô bé vốn tròn trĩnh, phúng phính, nhưng đôi tay đôi chân này thì lại gầy gò quá.

Bỗng nhiên cô bé khịt khịt cái mũi, ôi, thơm quá!

Là mùi thịt!

Đúng lúc ấy, bức màn cỏ ở túp lều bị vén lên, một phụ nhân trẻ tuổi bước vào, theo sau là mấy đứa nhỏ bé bỏng.

“Muội muội tỉnh rồi!” Lũ trẻ vui mừng reo lên.

Phụ nhân trẻ tuổi tay cầm một bát thức ăn, ân cần nói với tiểu Nguyên Bảo, "Tiểu Nguyên Bảo, con đói rồi phải không? Đây là thịt gà đại ca con vừa săn được trên núi, mẫu thân đã nấu thành canh gà rồi, con ăn chút nhé.”

Giờ đang mùa đông, tuyết lại rơi, trong núi thú săn cũng ngày càng hiếm, các thợ săn khỏe mạnh cũng không dễ kiếm mồi mà Đại Bảo chỉ mới mười tuổi, hôm nay vào núi săn được một con gà rừng nho nhỏ đã coi như là vận may lớn lắm rồi.

Chỉ một con gà bé xíu thế, mọi người đều tự nhiên nhường cho Tiểu Nguyên Bảo ăn no trước.



Lúc này, Tiểu Nguyên Bảo ngây ngốc nhìn họ.

Sao trên đầu bọn họ lại hiện ra sổ sinh tử vậy chứ!

Tên họ, tuổi tác, cuộc đời, ngày kỵ, nguyên nhân tử vong… hiện ra rõ ràng…

Phụ nhân trẻ tuổi trên đầu hiện lên thông tin: Thái thị, hai mươi tuổi, con nuôi của Thái Thiết Trụ ở Thái Gia Câu, xuất giá làm thê tử của Đường lão tứ ở thôn Đường gia, hai mươi hai tuổi mất, nguyên nhân tử vong là bị sơn tặc bắt đi làm nhục, uất ức mà tự vẫn.

Còn vị đại ca đứng phía sau Thái thị, tên là Đường Trọng mười tuổi, kế trưởng tử của Thái thị, mười hai tuổi mất, nguyên nhân tử vong là trên đường đi ứng thí gặp sơn tặc, bị đâm chết.

Hai tiểu tử nhỏ còn lại, một người tên là Đường Dịch, tám tuổi, kế thứ tử của Thái thị, hai mươi tám tuổi mất, nguyên nhân tử vong là do mưu phản, bị chém đầu.

Người kia là Đường Đình sáu tuổi, kế tam tử của Thái thị, bảy tuổi chết yểu, nguyên nhân tử vong là do bảo vệ muội muội Nguyên Bảo bị gấu ngựa vồ chết…



Chẳng phải đây là những người cô bé đã lén xem trong sổ sinh tử của phụ thân cô bé ở điện Diêm Vương đêm qua sao?

Sao giờ lại biến thành người sống nhăn răng vậy?

Còn có cô bé nữa?

Cô bé giờ hình như tên là Đường Nguyên Nguyên, là kế nữ út của Thái thị?

Tiểu danh cũng gọi là tiểu Nguyên Bảo, năm nay ba tuổi rưỡi?

Tiểu Nguyên Bảo ngẩn ngơ!

Sao cô bé lại từ tiểu công chúa địa phủ, biến thành nhóc con nông gia thế này?

Có phải đang nằm mộng không?

Tiểu Nguyên Bảo rùn rùn lắc đầu, tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy…

Hai búi tóc nhỏ trên đầu của tiểu oa nhi cứ thế lắc lư qua lại.

Thái thị nhìn thấy cảnh ấy, liền hỏi: "Tiểu Nguyên Bảo, có phải con khó chịu ở đâu không?”

Ba đứa nhỏ cũng lo lắng nói: "Có phải là bị cây gậy của nãi nãi đánh trúng đầu muội muội không?”

“Để con đi mời lang trung!”

Đại Bảo vừa định chạy ra ngoài thì nghe muội muội chép miệng nhỏ nói: "Tỉnh không nổi thì thôi, trước ăn miếng thịt uống miếng canh vậy! Thơm quá nha!”

Mọi người liền sững sờ!

Trời ơi!

Tai họ không nghe nhầm đấy chứ?

Chén canh gà trên tay Thái thị suýt rơi mất, nàng kích động nói: "Tiểu Nguyên Bảo, con vừa nói chuyện đó sao?”