Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 4: Lương Thực Cứu Mạng

Thái thị đã chia hơn nửa con gà cho Tiểu Nguyên Bảo, chỉ giữ lại một ít thịt để chia cho ba huynh đệ. Con trẻ đang tuổi lớn cần ăn uống đủ đầy; còn nàng thì chỉ cần húp chút canh là đủ rồi.

“Mẫu thân, trước đây người đã bảo vệ muội muội mà bị thương, chúng con không có tiền thỉnh lang trung, người nên ăn một miếng thịt để bồi bổ và mau chóng khỏe lại đi ạ.”

Người đã tốt với mình thì mình cũng lấy lòng mà đáp lại.

Mấy năm nay sống chung, vị kế mẫu Thái thị này đã được lòng các huynh đệ.

Tiểu Nguyên Bảo từ năm đầy tuổi đã được một tay Thái thị chăm sóc, ba huynh đệ cũng có đôi chút hiểu biết phải trái.

Bao người đều hắt hủi mẹ con bọn họ, duy chỉ có kế mẫu này là chịu đứng ra bảo vệ.

Vì bọn họ, nàng không tái giá.

Họ đều thề rằng, từ nay Thái thị chính là mẫu thân của bọn họ, lớn lên sẽ phụng dưỡng cho đến cuối đời.

Sự nhường nhịn chân thành này khiến khóe mắt Thái thị cũng đỏ hoe.

Nàng vừa rơi nước mắt vừa cắn một miếng thịt gà: "Được, mẫu thân ăn, các con cũng ăn đi…”

Bỗng đâu phía sau lều cỏ vang lên tiếng động.

Tiểu Nguyên Bảo hai bím tóc nhỏ như hai chiếc sừng, dựng lên mà nghe ngóng.

Sau đó, đôi má nhỏ hồng lên vì phấn khích, cô bé lập tức bật dậy chạy về phía sau lều.

“Muội muội, chậm thôi nào.”

Đại Bảo và các huynh đệ vội chạy theo phía sau.

Tiểu Nguyên Bảo đang hì hục đào bới một bao tải lớn trong lớp tuyết đằng sau lều cỏ.

Hai mắt sáng rỡ như sao, cô bé giống như tìm được báu vật, reo lên: "Các ca ca ơi, lương thực, ăn no rồi!”

Mọi người đều sững sờ!

Quả nhiên là một bao lương thực to!

Nhị Bảo cảnh giác nhìn quanh.

Trời đã chập tối, không có bóng người cũng không có dã thú.

Bao lương thực này từ đâu ra vậy?

Với bọn họ mà nói, đây đúng là đồ cứu mạng rồi!

Thái thị nhìn thấy ký hiệu trên bao lương thực, nàng ngây người.

“Đây là bao lương thực do triều đình cấp dưỡng!”

Nàng mở ra nhìn, quả nhiên bên trong toàn là lương thực cứu trợ, đầy ắp, toàn là bột ngũ cốc.

Bột ngũ cốc có thể hòa nước làm cháo loãng, cũng có thể làm bánh rau, còn có thể hấp thành bánh bột ngô rất chắc dạ.

“Không phải hàng mới, đã bị mở qua nhưng cũng phải bảy tám mươi cân, tốt quá rồi! Chúng ta tiết kiệm một chút, trộn với rau dại có thể ăn trong một hai tháng cũng chẳng phải lo gì.” Thái thị vui mừng hết sức.

Nhưng vừa vui lại vừa lo trong lòng, đây là từ đâu mà đến?

Nhị Bảo đột nhiên nói: "Mẫu thân có để ý không? Chúng ta nghe tiếng động rồi mới ra xem nhưng trên tuyết chẳng có lấy một dấu chân, như là từ trên trời rơi xuống vậy…”

Tiểu Nguyên Bảo nghe thế liền giật thót, chết rồi!

Nhị ca thông minh như vậy, phát hiện ra điểm bất thường rồi!

Cô bé vội giơ hai cánh tay nhỏ mũm mĩm nói: "Đây là lương thực của chúng ta… là phụ thân linh thiêng hiện về đó!”

Thái thị xoa đầu tiểu Nguyên Bảo, nghẹn ngào nói: "Đúng, đây là lương thực của chúng ta! Đây là lương thực mà phụ thân các con được triều đình cấp dưỡng! Người nơi chín suối vẫn chưa yên lòng, đã đem lương thực đến cho chúng ta rồi…”

Ba tiểu tử nhìn nhau không nói nên lời.

Dù có thế nào đi nữa, có lương thực để ăn, không lo bụng đói quả là một chuyện đại hỷ.

“Mẫu thân ơi, trong hũ vẫn còn ít canh gà, chúng ta thêm chút bột ngũ cốc vào rồi nấu lên, như thế tất cả mọi người đều có thể ăn no.”

Đã lâu lắm rồi không được nếm qua mùi vị của no đủ.

“Được.”

Đại Bảo tính cảnh giác vẫn cao, trong khi Thái thị nấu cơm, cậu lại ra ngoài dò xét nhưng chẳng phát hiện ra dấu vết gì lạ thường.

Nghĩ mãi không thông, đành phải tạm bỏ qua.

Hôm nay thực là một ngày không thể tin nổi.

---

Lúc này, trong nhà lão Đường.

Đường lão bà tử ngồi bệt dưới đất, vừa xoa nắn đôi chân bầm tím do va đập vừa chửi rủa Thái thị cùng cả nhà, mắng cho là "sao chổi đen đủi."

Nhi tử, con dâu cùng đám cháu lại hì hục dựng lại nhà cho bà ta.

Quan trọng nhất là phải đào lại cái hũ gạo bị đè sập lên.

Toàn bộ lương thực của Đường gia đều giấu dưới kháng của Đường lão bà tử, mỗi bữa ăn đều do chính tay bà ta lấy ra cho con dâu nấu, chẳng ai được bén mảng lại gần.

“Mẫu thân, hũ gạo đã đào ra nhưng vỡ rồi!”

Đường lão bà tử giật mình, vội bước chân ngắn chạy tới xem.

Bà ta thò tay vào hũ, sờ tới thì hét lên như tiếng heo bị chọc tiết: "Là đứa khốn nạn nào lấy cắp lương thực của lão nương rồi! Lương thực cứu trợ của lão tứ đâu? Còn có bảy tám mươi cân lận! Sao giờ chỉ còn lại vài củ khoai thế này?”

Sáng nay bà ta còn kiểm tra qua một lần, quý không dám ăn.

Cháu đích tôn Đường Tiểu Long nói: "Bà, có khi nào là mấy đứa sao chổi lấy trộm không?”

“Không thể nào! Lúc chúng đi, lão nương đã lục soát kỹ càng, một cọng lông cũng chẳng để bọn chúng đem đi được.”

Đường lão bà tử trừng mắt: "Nói! Có phải đứa nào nhân lúc rối loạn giấu đi của lão nương không? Cố tình nói là không thấy nữa? Đồ tim gan thối rữa!”

“Mẫu thân ơi, chúng con không có lấy trộm mà!”

Trong phòng tiếng oan ức vang lên, Đường lão bà tử chẳng buồn quan tâm, nhấc gậy lớn lên mà đánh.

Cả nhà quỳ rạp một loạt: "Mẫu thân, chúng con thật sự không có trộm lương thực cứu trợ đâu!”

“Lão nương tin các ngươi mới là lạ, lão nương phải đánh chết các ngươi!”

Một trận than khóc vang vọng.

Đang khi chửi mắng, đột nhiên có người đến cửa gọi đích danh muốn gặp Đường lão bà tử.

“Nhà chúng ta mai là hạ táng Thiên Cẩu, bà đã cầm bạc rồi, người đã chuẩn bị xong chưa?”

Đường lão bà tử lập tức trả lời: "Ngươi cứ yên tâm! Lão bà tử ta đã nhận việc, chưa có việc gì không đâu vào đâu cả…”

Chỉ mới nhận tiền cọc, còn tiền giao sau chưa lấy.

Hiện giờ nhà đổ, lương thực bị kẻ lòng dạ lang sói nào đó lấy trộm, thứ gì cũng cần tới bạc.

Chỉ còn cách bán đứa nha đầu chết tiệt kia đi kiếm chút tiền xoay xở.

Vài hôm nữa lại đem Tam Bảo bán, Tam Bảo thông minh, làng bên có lão quả phụ không con không cháu muốn mua một đứa nhi tử về nuôi để dưỡng lão.

Nha đầu câm kia còn bán được năm lượng, đến lúc bán Tam Bảo lại là nhi tử, giá chắc chắn lên tới mười lượng.

Mấy đứa sao chổi kia có kêu ca cũng vô dụng, bán hay không bán chẳng phải là việc lão bà tử đây muốn là xong sao!